ZARATHUSTRA ĐÃ NÓI NHƯ THẾ - Trang 185

ngươi!
Khoảng cách ngăn chia ta với các ngươi đã che giấu những nhơ bẩn của
loài rắn các ngươi cùng những mùi hôi thối, lẫn sự giảo quyệt của một con
thằn lằn quanh quất bò tìm khoái lạc nơi đấy.
Nhưng ta đã tiến đến gần các ngươi: lúc bấy giờ ánh sáng bừng lên, - và
giờ đây ánh sáng cũng bừng lên cho các ngươi nữa, - những tình yêu dành
cho mặt trăng đã tàn lụi.
Hãy nhìn mặt trăng kìa! Mặt trăng đang lơ lửng trên cao, kinh ngạc và xanh
xao - trước ánh sáng rạng đông!
Bởi vì rạng đông nồng ấm đã dâng lên, - tình yêu trái đất của rạng đông
đang tiến đến gần! Mọi tình yêu của mặt trời đều ngây thơ vô tội và là khát
vọng của kẻ sáng tạo.
Hãy nhìn xem: rạng đông lướt tới, nôn nao cuống quít bồi hồi trên mặt
biển! Các ngươi chẳng cảm thấy cơn khát cùng hơi thở nồng ấm trong tình
yêu của rạng đông sao?
Rạng đông muốn bú lấy biển khơi, muốn uống những chiều sâu thăm thẳm
của biển cả cho tràn ngập tận những chiều cao của mình, và dục vọng của
biển dâng trào lên với trăm ngàn đồi vú nhấp nhô.
Bởi vì biển cả muốn được ghì hôn, muốn được bú lấy bởi cơn khát nồng
cháy của mặt trời; biển muốn trở thành không khí và chiều cao và con
đường mòn ánh sáng và trở thành chính ánh sáng!
Thực vậy, giống như mặt trời, ta yêu thương cuộc đời cùng tất cả những
biển sâu.
Và đối với ta, Tri thức tối thượng chính là điều này: tất cả những gì sâu
thẳm phải leo lên tới đỉnh cao của ta!


Zarathustra đã nói như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.