ZARATHUSTRA ĐÃ NÓI NHƯ THẾ - Trang 39

Ông lão trở vào nhà, nhưng rồi lại trở ra ngay, và đưa cho Zarathustra bánh
cùng rượu: “Đây là một vùng tàn bạo cho những kẻ đói khát, ông lão lên
tiếng: vì vậy ta mới cư ngụ tại đây. Người và vật đến với ta, nhà ẩn sĩ.
Nhưng ngươi hãy mời người bạn đồng hành của ngươi ăn uống đi chứ, y
coi bộ còn mỏi mệt hơn ngươi”.
Zarathustra trả lời:
“Bạn đồng hành của tôi đã chết rồi, tôi sẽ khó mà ép y ăn uống”.
Ông lão càu nhàu:
“Chuyện đó chẳng liên can gì với ta; kẻ nào gõ cửa nhà ta phải dùng những
gì ta dâng mời. Các ngươi hãy ăn uống và chúc các ngươi sức khỏe!”
Sau đó, Zarathustra còn đi bộ thêm hai giờ nữa, dò dẫm theo những con
đường và tin vào ánh sáng của những vì sao: vì hắn đã quen đi đêm và
thích nhìn tận mặt những gì còn đang say ngủ. Nhưng khi ánh triêu dương
ló dạng, Zarathustra thấy mình đang ở trong một khu rừng sâu mịt mùng
chung quanh chẳng thấy rõ một lối đi nào. Lúc bấy giờ Zarathustra đặt xác
chết vào một thân cây rỗng, cao hơn tầm đầu - hắn muốn lũ chó sói khỏi
với tới - rồi ngả người nằm nghỉ trên rong rêu xanh mát. Liền đó,
Zarathustra thiếp ngủ, thân thể mệt nhoài, nhưng linh hồn thanh thản.

9

Zarathustra ngủ thật triền miên, không những ánh triêu dương vờn trên mặt
hắn mà cả ánh sáng ban mai. Sau cùng Zarathustra mở mắt: kinh ngạc,
Zarathustra ngắm nhìn khu rừng và sự tĩnh mịch, kinh ngạc, Zarathustra
nhìn bản thân mình. Rồi như một gã lính thủy đột nhiên nhìn thấy đất liền,
hắn vụt đứng dậy, thét lên một tiếng mừng rỡ: hắn vừa nhìn thấy một chân
lý mới. Và Zarathustra tự nhủ lòng mình như sau:
“Ta bắt đầu thấy rõ: ta đang cần những người bạn đồng hành, những người
bạn đồng hành còn sống - chứ không phải những người bạn đồng hành đã
chết và những tử thi mà ta mang theo nơi nào ta muốn tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.