ZARATHUSTRA ĐÃ NÓI NHƯ THẾ - Trang 447

tạ ngọn gió rã băng: bởi vì ngọn gió ấy làm dòng sông ta dâng trào lên và
làm vỡ vụn băng giá.
Với những cục nước đá, ta đã thường leo lên và chộp lấy miền đất đã được
hứa cho ta: tất cả mọi người không phải ai cũng đều có thể chinh phục theo
lối đó.
Bởi vì ta là một kẻ chinh phục trên nẻo đường đi về của chân lý ta: tay ta
vạch đậm tên Zarathustra ở khắp nơi nào ta đặt chân đến.

IV

1884-1885
“Chúng ta đã kêu la cầu cứu một hạnh phúc: nhờ hạnh phúc ấy chúng ta đã
leo lên được đến dưới tầm mắt nhìn của ngài! Giờ đây, nói làm sao xiết
lòng biết ơn vô ngần của chúng ta đối với tất cả sự kinh tởm chán ngán, đối
với bầu không khí hư hỏng lụn bại nọ, nhờ đó chúng ta đã học nêu lên câu
hỏi và kiếm tìm mãi mãi và leo lên cao,
- học nêu lên câu hỏi đúng chỗ, đúng chiều cao: “Zarathustra còn sống
chăng? Làm thế nào mà Zarathustra hãy còn sống được?”
Đối với kẻ nào biết truy vấn tài tình thì câu trả lời đã hiển lộ ra một nửa. Và
sự thật là cả trọn vẹn một câu trả lời, một câu trả lời tốt đẹp hiện đang ở
trước mắt chúng ta: Zarathustra hãy còn sống và sống hơn bao giờ hết...
Zarathustra kẻ khiêu vũ, Zarathustra kẻ bay bổng trong không gian, chớp
cánh làm hiệu, sẵn sàng cất cánh vút lên, làm hiệu với mọi loài chim, sẵn
sàng và sẵn có, nhẹ nhàng và sắp sẵn một cách linh thánh.
- Zarathustra kẻ tươi cười hoan hỉ, Zarathustra kẻ trầm mặc lạnh lùng,
không nôn nóng cũng chẳng hẹp hòi bụng dạ, nhưng là kẻ yêu thích những
cơn phóng mình nhảy vọt xòe chân múa nhảy;
- kẻ mang vương miện của nụ cười, một vương miện kết thành những đóa
hồng rực rỡ. Hỡi Zarathustra, chính bàn tay ngài đã choàng vương miện lên
đầu ngài như thế đó, ngày hôm nay sẽ chẳng có kẻ nào khác đủ mạnh như
thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.