ZAZIE TRONG TÀU ĐIỆN NGẦM - Trang 107

11

◄○►

T

rước hiên của tiệm Café des Deux Palais, Gabriel vừa uống cạn cốc xi-

rô thứ năm của anh, vừa luyên thuyên dông dài trước một đám đông mà độ
chú tâm có vẻ cũng lớn như sự mất tập trung tư tưởng của bà nói tiếng Pháp
kia.

— Tại sao, - Anh nói - tại sao người ta lại không chịu chấp nhận cuộc

sống hiện tại, cái mà chỉ cần một tí tị gì đó xảy ra là các vị bị tước mất liền?
Chỉ một chút gì đó là đem được nó đến, một chút gì đó là khuấy động nó
lên, một chút gì đó là xói mòn nó đi, một chút gì thôi là đem được nó trở lại.
Không như vậy thì sẽ chẳng ai chịu đựng được những thử thách của số phận,
sự nhục nhã của một sự nghiệp đẹp đẽ, trò gian dối của bà bán đồ khô, giá cả
của ông hàng thịt, sữa pha thêm nước của chị bán kem, sự giận dữ của cha
mẹ, cơn thịnh nộ của thầy cô, tiếng quát tháo của những chàng thượng sỹ,
điều ô nhục của những kẻ thừa thãi, lời rên xiết của những người bị hủy
hoại, sự yên lặng của những khoảng trống vô biên, hơi nồng của bắp cải và
sự bất động của những con ngựa gỗ, nếu người ta chỉ biết đến những tác
động xấu xa và sự sinh sôi vô độ của một vài tế bào nhỏ li ti (động tác) hoặc
đường bay của một viên đạn do một tên vô danh, vô tình và vô trách nhiệm
bắn ra, chỉ đột ngột đến là làm bay biến tất cả những bận tâm này lên
khoảng xanh bầu trời. Tôi, người đang nói với các vị đây, tôi rất thường
xuyên mường tượng đến những vấn đề này, ngay cả khi đang vận bộ váy ba-
lê, trưng ra cho những kẻ đần độn cùng chủng loại như các vị xem cặp đùi,
phải nói là vốn dĩ tương đối lông lá nhưng được cạo sạch một cách rất có
chuyên môn. Tôi xin nói thêm là nếu các vị bày tỏ lòng mong muốn, thì các
vị có thể đến dự buổi biểu diễn ngay tối nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.