ZAZIE TRONG TÀU ĐIỆN NGẦM - Trang 153

— Từ ấy chính xác đấy - Fédor Balanovitch nói - Không có gì có thể so

sánh được với tiết mục của Gabriel trên quảng trường Paris, mặc dù tôi đảm
bảo với ông là, tôi cũng biết một tí chút về cái bai-nai của thành phố này thế
nào rồi.

— Ông thật là có số may - Trouscaillon nói vẻ lơ đãng.
— Nhưng tôi được thấy quá thường xuyên tiết mục của Gabriel, nên bây

giờ ngán đến tận đây này, nói cho nó đúng! Với lại, cậu ấy chẳng đổi mới đi
gì cả. Nghệ sỹ, biết làm thế nào được, thường là như vậy. Khi mà họ đã tìm
ra một cái gì thì họ cứ khai thác đến mòn ra thì thôi. Phải công nhận là người
ta ai cũng ít nhiều như vậy, mỗi người mỗi kiểu.

— Tôi thì chả thế - Trouscaillon nói một cách đơn giản - Tôi, những cái

của tôi, tôi thay đổi liên tục.

— Tại vì ông chưa tìm ra cái thực tốt. Đúng thế: ông đang tìm kiếm mình.

Nhưng tới khi ông đạt được một hiệu quả khả quan rồi, ông sẽ dừng lại ở đó.
Bởi vì cho đến tận bây giờ, những kết quả mà ông đạt được, chắc chẳng
sáng sủa gì cho lắm. Cứ việc nhìn ông mà xem: ông có vẻ như một thằng
khốn khổ thảm hại ấy.

— Ngay với bộ quân phục của tôi?
— Chả hơn được gì.
Khốn cùng, Trouscaillon im bặt.
— Rồi sao? - Fédor Balanovitch trở lại câu chuyện - Thế có ăn nhằm gì

không?

— Tôi cũng chẳng rõ lắm. Tôi chờ bà Mouaque.
— Còn tôi, tôi chỉ chờ đám dở hơi của tôi để đưa họ lại chỗ nhà nghỉ của

họ, vì sáng tinh mơ họ phải lên đường đi Gabraltar nơi có chiến lũy cổ xưa.
Theo đúng hành trình của họ.

— Mấy người đó thật may mắn - Trouscaillon lẩm bẩm một cách lơ đãng.
Fédor Balanovitch nhún vai và chẳng thèm bình luận những lời lẽ ấy.
Đúng lúc đó, những tiếng reo hò vẳng tới: rạp Mont-de-Piété đang đóng

cửa.

— Chẳng sớm sủa gì - Fédor Balanovitch nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.