ZAZIE TRONG TÀU ĐIỆN NGẦM - Trang 29

— Á à! - Ông ta nói với Gabriel - Cậu không thể cãi ngược với tôi được

nữa, tôi đã nghe thấy cái đít tôi của nó rồi nhé.

— Ê, không nói những thứ bẩn thỉu như thế chứ! - Gabriel bảo.
— Nhưng có phải tôi nói đâu, - Turandot nói - con bé đấy chứ.
— Ông này mách lẻo nhỉ - Zazie nói - Rõ xấu tính!
— Với lại thế là đủ rồi - Gabriel bảo - Đến lúc tôi phải biến đây.
— Làm nghề gác đêm chắc hay lắm - Zazie nói.
— Không một nghề nào là nghề hay lắm cả! - Gabriel nói - Thôi, cháu đi

ngủ đi.

Turandot nhặt cái lồng chim lên và bảo:
— Ta sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện.
Rồi ông ta thêm với vẻ tinh tế:
— Cuộc trò chuyện cái đít tôi.
— Ông có ngốc không đấy? - Marceline dịu dàng hỏi.
— Vẽ cũng chẳng ra ai ngốc bằng - Gabriel bảo.
— Vậy thôi nhé, chúc một đêm tốt lành! - Turandot nói, vẫn tử tế - Tôi đã

qua một buổi tối dễ chịu, không phí thời gian chút nào.

— Anh ba hoa, - Con Xanh-lá-cây nói - anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa.
— Nó dễ thương nhỉ - Zazie nhìn con vật và nói.
— Thôi cháu đi ngủ đi! - Gabriel bảo.
Zazie ra bằng một cửa, những vị khách mời buổi tối ra bằng một cửa

khác.

Gabriel chờ cho tất cả trở lại yên tĩnh rồi mới đi. Anh xuống cầu thang

không một tiếng động, như một người thuê nhà đúng mực.

Nhưng Marceline thấy có một vật nằm vương trên mặt tủ, chị cầm lấy,

chạy ra mở cửa, cúi nghiêng người xuống và dịu dàng gọi trong cầu thang:

— Gabriel, Gabriel.
— Gì thế? Có chuyện gì thế?
— Anh bỏ quên thỏi son của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.