ZAZIE TRONG TÀU ĐIỆN NGẦM - Trang 35

Turandot, lau mồ hôi và tự rót cho mình cốc beaujolais thứ ba.
— Giờ… giời ơi! - Ông ta nhắc lại.
Ông cho rằng đây có lẽ là từ cảm thán thích hợp nhất với cảm xúc hiện

đang làm ông rối rắm này.

— Mà thôi, - Mado Bàn-chân-nhỏ nói - ông đã chết đâu.
— Cô thử như tôi, khắc biết.
— Thử như tôi khắc biết không có ý nghĩa gì cả: ông là ông, tôi là tôi.
— Thôi, đừng bàn cãi nữa, tôi chả còn bụng dạ nào.
— Ông không nghĩ là phải báo cho mấy người kia à?
Ôi đúng thật, chết mẹ, ông không nghĩ ra. Ông bỏ cốc rượu thứ ba vẫn

còn đầy ở đấy, vọt đi.

— Ơ kìa - Marceline nói dịu dàng, tay cầm một chiếc áo len.
— Con bé con, - Turandot thở hồng hộc, nói - con bé con ấy, như thế là,

nó giăng buồm mất rồi.

Marceline không đáp lại, đi thẳng vào buồng. Chính xác.

Conbedazangbuomzoi.

— Tôi thấy nó, - Turandot nói - tôi thử giữ nó lại. Vùù-ụt (động tác)!
Marceline lại phòng Gabriel, lay anh, anh nặng lắm, khó mà xoay trở,

đánh thức anh còn khó hơn. Ngủ, anh khoái việc này lắm. Anh thở phì phì
và vùng vẫy, anh đã ngủ là ngủ, không có lôi anh dậy cái kiểu ấy được.

— Gì, gì thế? - Rồi anh cũng kêu lên.
— Zazie biến đi mất rồi! - Marceline dịu dàng.
Anh nhìn chị. Anh không bình luận gì. Anh hiểu rất nhanh, Gabriel ấy.

Anh không đần. Anh đứng lên. Anh vào đảo một vòng trong phòng Zazie.
Anh thíc tự chính mình nhận định mọi tình huống. Gabriel ấy.

— Có khi con bé bị kẹt trong nhà vê-xê? - Anh nói, giọng lạc quan.
— Không đâu - Marceline trả lời nhỏ nhẹ - Turandot nhìn thấy nó đang

trốn đi.

— Cụ thể, ông nhìn thấy gì những gì nào? - Anh hỏi Turandot.
— Tôi nhìn thấy nó bỏ trốn, thế là tôi tóm lấy, định mang nó về cho cậu.
— Thế là tốt! - Gabriel nói - Ông đúng là một ông bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.