ZAZIE TRONG TÀU ĐIỆN NGẦM - Trang 37

quá, vì đúng lúc đó, một quả bom rơi vào, trụi sạch. Rủi thế. May là tôi được
thừa kế cái nhà này, không thì…

— Thực ra thì ông cũng chẳng phải kêu ca gì, - Gabriel nói - Ông ung

dung quá rồi, nghề của ông là cái nghề lười nhác.

— Cậu thử như tôi, khắc biết. Rất mệt mỏi cái nghề của tôi, mệt mỏi, và

hơn nữa lại không lành mạnh.

— Thế ông nói gì nếu ông phải làm đêm như tôi. Và phải ngủ ngày. Ngủ

ngày là mệt vô cùng tuy chẳng có vẻ gì lắm đâu. Đấy là tôi chưa nói đến
việc bị dựng dậy vào cái giờ không giống ai như hôm nay… Tôi hy vọng là
không phải sáng nào cũng như thế này.

— Có lẽ phải khóa trái cửa, nhốt con bé này lại - Turandot nói.
— Tôi tự hỏi tại sao nó lại trốn đi? - Gabriel thì thầm, vẻ trầm ngâm.
— Con bé không muốn gây tiếng động - Marceline dịu dàng - để khỏi làm

anh thức dậy, nó đi dạo thôi.

— Nhưng anh không muốn nó đi dạo một mình - Gabriel nói - Đường

phố có khác nào trường học chuyên dạy những trò bậy bạ, ai cũng biết thế
mà.

— Rất có thể là nó làm cái mà báo chí vẫn gọi là “bỏ nhà ra đi” -

Turandot nói.

— Nếu thế thì không phải chuyện đùa đâu - Gabriel nói - Có lẽ phải đi

báo cho tụi cá thôi, đành vậy… Thế thì mặt mũi tôi còn ra thế nào nữa?

— Anh không nghĩ là… - Marceline nói dịu dàng - Anh cứ thử đi tìm nó

đã hay sao?

— Anh á, - Gabriel nói - anh vào đi ngủ lại đây.
Anh đi về phía cái giường.
— Đi tìm con bé thì chẳng qua cũng chỉ là đi làm nhiệm vụ của cậu -

Turandot nói.

Gabriel cười khẩy. Anh làm duyên và bắt chước giọng của Zazie:
— Nhiệm vụ cái đít tôi! - Anh tuyên bố.
Rồi thêm:
— Nó khắc tự trở về một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.