ZAZIE TRONG TÀU ĐIỆN NGẦM - Trang 71

— Để xem xem tôi có loại gì - Gridoux nói - Tôi không đảm bảo với ông

là tôi có tất cả những màu ông yêu cầu.

Rồi ông ta không hề nhúc nhích, mà chỉ đứng nhìn người đối thoại với

mình. Gã này làm ra vẻ như không nhận ra điều ấy.

— Nhưng tôi có đòi bảy sắc màu đâu.
— Bảy gì?
— Bảy sắc cầu vồng.
— Loại ấy, hiện tôi không có. Những màu khác tôi cũng chẳng có luôn.
— Thế trong cái hộp kia kìa, không phải là dây buộc giày à?
Gridoux lầu bầu:
— Này này, tôi không thích người ta lục lọi của tôi như thế đâu đấy.
— Chẳng nhẽ ông lại từ chối bán dây giày cho một người đang cần. Thế

thì cũng như từ chối bán bánh mì cho người đang đói.

— Thôi đi, đừng có tìm cách làm tôi mềm lòng.
— Thế một đôi giày? Ông từ chối bán một đôi giày sao?
— Ơ này! - Gridoux kêu lên - Ông như thế là ông ngốc đấy.
— Tại sao?
— Tôi là thợ sửa giày, không phải người bán giày. Như ông bà ta thường

nói, ne sutor ultra crepidam

[35]

. Chắc ông hiểu tiếng La-tinh? Usque non

ascendam

[36]

anch’io son pittore

[37]

adios amigos

[38]

a-men thế là hết! Nhưng

quả thật, ông làm sao cảm nhận được, ông có phải linh mục đâu, ông là cớm
cơ mà.

— Xin lỗi ông đấy, ông lôi cái chuyện ấy ở đâu ra vậy?
— Không cớm thì zâm zục.
Gã nọ chỉ nhún vai một cách từ tốn và nói, vẻ không quả quyết mà cũng

không cay đắng:

— Những câu lăng nhục, đấy là tất cả những gì người ta đã nhận được khi

đưa một đứa trẻ bị lạc đường về cho gia đình nó. Những câu lăng nhục.

Và gã nói thêm sau một tiếng thở dài:
— Nhưng gia đình cái kiểu gì…
Gridoux nhấc đít lên khỏi ghế để hỏi với vẻ đe dọa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.