nói về điều đó và bạo lực nơi làm việc, chúng tôi cần làm sáng tỏ nó một
cách nghiêm túc. Việc đặt viên đạn lên bàn, điều mà anh thừa nhận đã làm,
đã làm kinh hãi một số người, và quả là như vậy.
Do đó, tôi sẽ phải yêu cầu anh về nhà tạm nghỉ trong thời gian còn lại của
ngày hôm nay. Chúng tôi sẽ coi đây là sự “tạm nghỉ việc để điều tra” để có
thể xem xét mọi điều theo mục đích của mình mà không có anh ở đây ảnh
hưởng tới kết quả của cuộc điều tra. Anh không có gì cần lo lắng về lương
của mình: Anh sẽ được trả lương cho đến cuối ngày và cho đến khi chúng
tôi có cơ hội hoàn thành cuộc điều tra. Anh sẽ tiếp tục được trả lương như
thể đang làm việc bình thường.
Tuy nhiên, tôi cần cho anh biết, John, rằng việc phụ thuộc vào kết quả của
cuộc điều tra, điều này có thể dẫn đến việc kỷ luật, bao gồm cả sa thải. Tôi
chỉ muốn anh biết trước điều đó vì một lần nữa, chúng tôi đang xem xét tất
cả các vấn đề này một cách rất nghiêm túc. Lúc này đây, tốt nhất là anh nên
rời khỏi tòa nhà công ty và đợi cuộc gọi của tôi. Tôi sẽ gọi điện cho anh
vào khoảng 4h chiều nay. Anh đã rõ những điều trên chưa?
Phản ứng của John vào lúc đó có thể là: “Ồ, Paul, tôi không có ý gì với
hành động đó. Tôi chỉ đùa thôi. Anh biết đấy. Tôi chưa từng đe dọa làm tổn
thương bất cứ ai. Tôi chỉ tình cờ thấy viên đạn đó trong túi áo của mình, và
tôi lấy nó ra giống như lấy một chiếc bút chì mà không nghĩ gì cả.” Tuy
nhiên, rất có thể bạn sẽ cảm thấy rằng hành vi đe dọa của anh ta là không
thể chấp nhận được, nhất là căn cứ vào hồ sơ được tạo ra:
1. Nhân viên đe dọa rằng không ai được làm phiền anh ta trong ngày hôm
đó.
2. Nhân viên đặt một viên đạn thật lên bàn khi anh ta nói điều đó.
3. Sau đó, nhân viên nói với phòng nhân sự rằng anh ta chỉ đùa thôi.
4. Phòng nhân sự cho phép nhân viên trở lại làm việc.