- Này, em nói này, chị đối xử với khách như vậy có hơi quá đáng chăng.
– Trịnh Duyệt Nhan xiêu vẹo trên sô pha, bất mãn nói: “Đã trễ thế này, chị
không thể giữ em ở lại một đêm sao, cho dù ngày mai chị ra khỏi nhà đi
làm sớm, cũng không cần lo lắng em sẽ trộm gì đó trong nhà chị nha.”
Trầm Hàn Sanh đứng dậy, nhìn nàng cười như không cười: “Có chuyện
tôi không sợ phải nói cho em biết.”
Trịnh Duyệt Nhan tràn đầy hứng thú nhìn nàng: “Là gì?”
- Nhà của tôi chỉ có một giường. – Trầm Hàn Sanh không một chút
hoang mang nói: “Bởi vì tôi cũng mới mua căn hộ này, đến bây giờ cũng
không nghĩ đến chuyện giữ người nào qua đêm.”
Trịnh Duyệt Nhan nghe vậy nhảy dựng lên, đi qua mở cửa thư phòng,
liếc mắt nhìn một cái, một cái bàn đọc sách lớn, laptop, ghế dựa, kệ sách
cao to, không bày thêm bất kỳ vật gì, không gian có vẻ rất rộng rãi sáng
sủa. Nàng sợ run một lát, gật đầu nói: “Xem như chị lợi hại.” Xoay người đi
tới cầm túi của mình liền hướng đến cạnh cửa, Trầm Hàn Sanh mỉm cười đi
theo phía sau nàng, đi chưa được mấy bước, Trịnh Duyệt Nhan bỗng nhiên
ngoái đầu nhìn lại hướng nàng cười: “Nhưng mà, chị hiện tại chủ động đưa
em xuống lầu, đó là một hiện tượng tốt.”
Trong phòng bệnh, người nhà bệnh nhân nhường chỗ cho Trầm Hàn
Sanh ngồi, khẩn trương nhìn bệnh nhân hôn mê nói: “Bác sĩ, bệnh này, làm
phẫu thuật sẽ tốt lên sao?”
Trầm Hàn Sanh khoát tay ý bảo không cần ngồi, đến gần giường nhìn
một chút, cười an ủi: “Hãy yên tâm, không có gì trở ngại.”
Nhưng người nhà vẫn tâm trạng bất định: “Nhưng mà bác sĩ... Bác sĩ nói
là ung thư túi mật.”