Hà Na nóng nảy: “Tại sao? Chẳng lẽ chị giống như một năm trước, chỉ
biết canh giữ ở nhà, chỗ nào cũng không đi sao? Đừng cụt hứng được
không, cho em xin!”
- Không, lần này là chị chuẩn bị về nhà dài hạn. – Hai tay Diệp Tòng Y
nắm tay lái, vẻ mặt có chút đăm chiêu: “Kỳ nghỉ dài hạn lúc trước, ba mẹ
chị đến đây, chị đương nhiên chỉ có thể ở trong nhà bồi họ, nhưng kỳ nghỉ
dài hạn lần này, chị muốn về nhà một chuyến, chị muốn tìm một chút ký ức
của sáu năm đó, lần này muốn dùng nhiều thời gian một chút, tranh thủ
không để mình phí công vô ích.”
Bầu trời phía đông dần dần lộ ra mặt trời, rạng đông ngoài cửa sổ hiện
lên, Trầm Hàn Sanh từ trong giấc mộng thật dài tỉnh lại, nàng híp nửa mắt
nhìn, ánh sáng trong phòng vẫn còn ảm đạm, có thể phỏng đoán sơ sơ thời
gian, ngày thường trước kia, đúng là thời điểm nàng rời khỏi giường.
Bên tai truyền đến một tiếng hít thở đều đều tinh tế, Trịnh Duyệt Nhan
đang ngủ say, Trầm Hàn Sanh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại
trong lòng, ngửi mùi hương từ giữa những sợi tóc truyền đến, trong lòng
bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác tham luyến, bần thần một hồi, dường
như hạ quyết tâm, đem tay nàng đang khoát lên hông mình lấy ra, thận
trọng rút ra cánh tay mình đang dùng làm gối đầu cho nàng, nhưng tay phải
vừa động, Trịnh Duyệt Nhan liền bừng tỉnh, nàng dụi dụi con mắt, mơ mơ
màng màng hỏi: “Hàn Sanh, chị đang làm gì vậy?”
- Làm em tỉnh? – Trầm Hàn Sanh có chút ảo não: “Tôi... Tôi chỉ muốn
ra bên ngoài chạy bộ, đã lâu không rời giường tập luyện.”
- Cái gì? – Trịnh Duyệt Nhan lại lần nữa ôm lấy nàng, nỉ non nói: “Em
không cho chị đi.”
- Duyệt Nhan. – Trầm Hàn Sanh dở khóc dở cười.