ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 435

Trầm Hàn Sanh cười nói: “Đồ ngốc.”

Hai người ăn trong chốc lát, Trịnh Duyệt Nhan buông chén nhìn nàng:

“Hàn Sanh.”

- Hửm? – Trầm Hàn Sanh ngẩng đầu lên, cười nói: “Làm sao vậy?”

- Chị có biết em mới suy nghĩ cái gì không? – Trịnh Duyệt Nhan nhìn

nàng, trên mặt mỉm cười, trong miệng lại phát ra một hơi thở dài cực nhẹ:
“Em đang suy nghĩ, nếu chúng ta có thể cả đời như vậy thật tốt biết bao.
Hàn Sanh, em thật sự hơi ngốc nghếch, phải không? Chúng ta vừa ở cùng
nhau một thời gian ngắn như vậy, em đã nghĩ xa xôi.”

- Không. – Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, ánh mắt chân thành: “Chỉ cần em

sẵn sàng, đây là chuyện có thể thực hiện được.”

Ngữ khí trả lời của nàng làm người nghe an tâm kỳ diệu, Trịnh Duyệt

Nhan gật gật đầu, lông mi hạ xuống, tiếp tục ăn cơm, Trầm Hàn Sanh nhìn
nàng cười cười, gắp một khối bánh tổ chiên nàng thích ăn vào chén nàng,
Trịnh Duyệt Nhan yên lặng ăn, một lát sau, bỗng nhẹ giọng nói: “Hàn Sanh,
sao chị lại có thể làm được nhiều đồ ăn như vậy?”

- Hả?

- Em nói, sao chị lại có thể học làm được nhiều món như vậy.

Nụ cười của Trầm Hàn Sanh cứng đờ, một lát mới nói: “Tôi thích xuống

bếp, không có việc gì làm thì học chơi.”

- Vậy à?

Trịnh Duyệt Nhan như than vãn, trả lời một câu, Trầm Hàn Sanh hơi

nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng, bằng trực giác đặc biệt của nữ nhân,
nàng cảm thấy Trịnh Duyệt Nhan hôm nay tựa hồ có điểm nào đó không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.