ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 444

- Ông còn bênh nó, ông không thấy nó làm ra chuyện gì à?!

Diệp Tòng Y dựa vào cửa kính xe, cũng dị thường trầm mặc, không phát

ra một tiếng, mắt điếc tai ngơ với cuộc đối thoại của bọn họ. Về đến nhà,
Diệp Khai Tường vội vàng châm trà, bưng trái cây cho con gái, Vương
Viễn Trân ngồi sô pha đối diện Diệp Tòng Y, cơn giận còn sót lại vẫn chưa
trôi: “Con cũng lớn như vậy rồi, có thể cho mẹ bớt lo không?”

- Con quên khởi động máy, mẹ, con khiến mọi người lo lắng, về chuyện

này con xin lỗi. – Diệp Tòng Y nhắm mắt lại, rồi quay đầu nhìn bà: “Nhưng
con chỉ muốn đến thăm trường trước kia mình học, con nghĩ mình có thể
nhớ lại điều gì đó, hoặc may mắn gặp được người quen biết, được không?
Người mất trí nhớ không phải mẹ, mẹ không hiểu được cảm giác của con,
mẹ làm ơn thông cảm cho con một chút được không?!”

Vương Viễn Trân há miệng thở dốc, nửa ngày nói không nên lời, Diệp

Khai Tường cũng nói: “Đúng vậy, Tòng Y không phải cố ý, bà cũng bớt nói
vài câu đi, vốn con bé về nhà thì đã là chuyện vui rồi.”

Vương Viễn Trân trầm mặc một chút, giọng điệu rốt cuộc cũng dịu

xuống: “Tòng Y, con muốn đến thăm trường học, con phải nhớ một chuyện,
mẹ cũng có thể đi cùng con mà, con một mình đến đó làm gì. Con ra khỏi
nhà một lần, là mẹ bị dọa sợ một lần, cho nên mới kinh hãi như vậy, con nói
mẹ không hiểu cảm giác của con, nhưng con có hiểu được cảm giác của mẹ
không?”

Nói xong, bà bắt đầu rơi nước mắt, Diệp Khai Tường than thở: “Ai ai,

bà lại làm sao vậy, khóc cái gì, Tòng Y trở về, nhà chúng ta đoàn tụ, phải vô
cùng vui vẻ chứ.” Nói xong vội vàng lấy khăn đưa cho bà.

Diệp Tòng Y nhìn thấy bộ dáng vô cùng thương tâm của bà, lòng không

khỏi mềm xuống: “Được rồi mẹ, là con sai, mẹ đừng khóc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.