ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 11

Sợ là đã phô bày tình cảm quá lộ liễu, bạn tôi vội nói thêm:

- Xin nhớ là mình chẳng tin chuyện thần giao cách cảm và những thứ

tương tự một chút nào.

- Không sao, tôi nói khẽ. Kệ…

- Tốt lắm, vậy thì cứ thế nhé. Đồng ý nhé?

- Đồng ý, tôi đáp.

Đó là những lời cuối cùng trao đổi giữa chúng tôi.

Chúng tôi lặng lẽ siết tay nhau, các ngón đan vào nhau nồng nhiệt, rồi

đột ngột buông ra. Tôi bước đi thật nhanh không ngoái lại, như đang bị
theo dõi. Tôi chợt cảm thấy một nỗi thôi thúc muốn quay nhìn bạn tôi một
lần cuối, nhưng tôi cố nén lại. “Đừng ngoái nhìn!” Tôi tự ra lệnh cho mình
“Thẳng tiến.”.

Tâm hồn con người thật nặng nề, vụng dại, nó bị mắc trong vũng lầy

xác thịt. Mọi cảm thụ của nó còn thô sượng, cục mịch. Nó không thể dự
cảm cái gì rõ ràng và chắc chắn. Nếu nó tiên đoán được thì cuộc chia tay
này hẳn đã khác đi bao nhiêu!

Trời mỗi lúc một sáng. Hai buổi sớm hòa quyện vào nhau. Gương mặt

thân yêu của bạn tôi, mà lúc này tôi có thể thấy rõ hơn, vẫn bất động và thê
lương trong mưa và trong không khí bến cảng. Cửa tiệm cà phê mở, biển
gào, một thủy thủ người chắc nịch, ria dài thõng, chân chạng ra, bước vào.
Những tiếng reo lên vui thích:

- Hoan nghênh thuyền trưởng Lemoni!

Tôi rút vào trong góc, cố tập trung tư tưởng lần nữa.

Nhưng gương mặt bạn tôi đã hòa tan trong mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.