ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 112

đây. Phải chuồn thôi”. Nhưng vừa lúc ấy, một cô ả, ngúng nga ngúng nguẩy
như con chim chìa vôi, nắm lấy tay tôi. “Kìa, cô đưa tôi đi đâu thế này?”
Tôi kêu lên nhưng ả cứ kéo tôi đi, cuối cùng, ả quay lại và bảo tôi ngồi
xuống. Thế là tôi ngồi xuống. Chư vị thử nghĩ coi, toàn người là người,
trước mặt sau lưng tôi, bên trái bên phải và lên tận trần nhà. “Mình sắp chết
ngạt mất thôi,” tôi tự bảo. “Mình toi đến nơi rồi. Chẳng có tí không khí nào
cả”. Rồi tôi quay sang người ngồi bên cạnh, hỏi: “Ông bạn có thể cho tôi
biết những “đảo chính” ([30]) đi từ đâu ra không?” – “À, từ trong kia,” y
nói, tay chỉ tấm màn. Và y nói đúng, vì tiếp đó có tiếng chuông rung, màn
mở ra và kìa, cái cô ả Kotopouli, như họ gọi, đã đứng trước mặt mọi người,
trên sân khấu. Cơ mà chư vị đừng có hỏi tôi tại sao họ lại gọi cô ả là gà tơ:
cô ta là đàn bà rành rành, đủ cả các bộ phận từ đầu đến chân. Thế, cô ả cứ
quay tròn và vẫy đuôi lia lịa và khi mọi người phát chán, họ bắt đầu vỗ tay
và cô ả chạy mất.

Dân làng cười ngặt nghẽo. Sfakianonikoli phật ý và có vẻ ngượng. Gã

ngoảnh ra phía cửa.

- Nhìn kìa, trời đang mưa, gã nói lảng.

Mọi người nhìn theo. Đúng lúc ấy, một người đàn bà chạy qua, tóc xõa

xuống vai, váy đen xắn lên tận đầu gối. Chị ta có vóc dáng đẹp, tròn trặn,
quần áo dán vào người để lộ một thân hình rắn chắc, hấp dẫn.

Tôi giật mình. Loài thú săn mồi nào đây? Tôi nghĩ thầm. Tôi thấy chị ta

có vẻ mềm mại và nguy hiểm, một con thú có thể ăn tươi nuốt sống đàn
ông.

Người đàn bà quay đầu lại một thoáng và ném nhanh một tia nhìn chói

lòa vào trong tiệm cà phê.

- Lạy Đức Mẹ Đồng Trinh! Một cậu choai choai, râu lún phún như lông

tơ, ngồi bên cửa sổ, lẩm bẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.