Chúng tôi rảo bước. Mây đã hé sáng nhiều chỗ. Cả làng vừa được tắm
mát, tươi rờ rỡ.
- Chú có thích mụ góa không, Mimiko? Zorba thở dài hỏi.
Mimiko khúc khích.
- Ông bạn, làm sao tôi lại không thích mụ? Dễ thường tôi không từ
trong cống chui ra như mọi người khác sao?
- Từ trong cống? Tôi kinh ngạc hỏi lại. Chú nói vậy nghĩa là thế nào,
Mimiko?
- A, là từ trong lòng mẹ.
Tôi sững sờ. Chỉ có Shakespeare, vào những khoảnh khắc sáng tạo nhất,
tôi nghĩ, mới có thể tìm ra được một cụm từ mang tính hiện thực thô mộc
đến thế để mô tả cái bí ẩn tối tăm và nhớp nhúa của sự sinh nở.
Tôi nhìn Mimiko. Mắt gã mở to, ngây ngất và hơi lác.
- Ngày ngày, chú làm gì, Mimiko?
- Ông cho là thế nào? tôi sống như lãnh chúa! Buổi sáng, tôi thức dậy,
tôi ăn một mẩu bánh mì khô. Rồi tôi làm linh tinh giúp mọi người bất kỳ ở
đâu, bất kỳ việc gì, tôi chạy việc vặt, xe phân bón, đánh đống phân ngựa,
ngoài ra, tôi còn có cái cần câu. Tôi ở với bà cô, mẹ Lanio, chuyên nghề
khóc mướn. Các thầy thể tất phải biết bà, ai cũng biết bà. Thậm chí, người
ta còn chụp ảnh bà nữa. Chiều đến, tôi về nhà, ăn một bát xúp, và uống một
chút rượu, nếu có. Nếu không, tôi uống đẫy nước của Chúa Trời cho bụng
căng như cái trống, rồi ngủ một mạch!
- Vậy chú không lấy vợ chứ, Mimiko?