ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 140

trên đó là con gà tây bốc hơi nằm ngửa, hai chân giạng ra. Lò than tỏa ra
một hơi nóng êm dịu.

Mađam Hortense đã cuộn tóc xong, mụ mặc chiếc áo dài màu hồng lợt

với ống tay thụng và đăng-ten đã sờn. Quanh cái cổ nhăn nheo là một dải
ruy-băng màu vàng hoàng yến rộng khoảng hai ngón tay. Người mụ sức
đẫm nước hoa cam.

Mọi sự trên thế gian này sao mà tương hợp tới mức hoàn hảo, tôi nghĩ

thầm. Sao mà thế gian xứng hợp đến thế với tâm hồn con người! Này đây,
mụ ca kĩ già từng sống một cuộc đời hết sức phóng đãng và nay, trôi giạt
đến bờ biển hiu quạnh này, mụ tập trung trong căn phòng khốn khổ này tất
cả trữ lượng nồng ấm và ân cần thần thánh của chất nữ.

Bữa tiệc thịnh soạn và chuẩn bị chu đáo, lò than hồng, tấm thân trang

điểm son phấn, mùi nước hoa cam – tất cả những lạc thú vật chất nhỏ bé và
rất người ấy sao mà nhanh chóng và đơn giản biến thành một niềm vui tâm
linh lớn!

Tim tôi bỗng nhiên đập rộn trong lồng ngực. Trong cái buổi tối long

trọng này, tôi cảm thấy mình không hoàn toàn cô đơn Ở đây, trên dải bờ
biển hoang vu này.

Một con người đầy nữ tính hiến dâng, dịu dàng và kiên nhẫn đang đi

đến với tôi: nàng là mẹ, là chị gái, em gái, là vợ. Và tôi trước nay vốn nghĩ
mình chẳng cần gì, chợt cảm thấy mình cần tất cả.

Zorba chắc cũng cùng chung một cảm xúc như vậy, vì chúng tôi vừa

vào buồng là lão lao ngay tới mụ ca kĩ phấn son lòe loẹt và ôm ghì lấy mụ.

- Chúa Khô đã giáng sinh! Lão kêu lên. Xin chào nàng, giống cái!

Lão quay sang tôi, cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.