ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 155

đấy, sếp nhé – Ờ, bây giờ, ngoài sáu mươi rồi giải thích sao đây? Thành
thật mà nói, thế giới đã trở nên quá nhỏ đối với tôi!

Lão nâng ly lên và quay lại phía người tình, vẻ hối tiếc – Chúc sức khỏe

em, Bouboulia, lão trịnh trọng nói. Cầu Chúa làm sao cho em năm nay mọc
thêm mấy cái răng, lông mày thêm thanh nhã và da thơm ngát như trái đào.
Và vứt bỏ tất cả những dải băng quê kệch này đi! Và cầu sao có một cuộc
cách mạng nữa ở Crete và bốn Đại Cường Quốc lại trở lại. Bouboulina,
cưng ơi, với những hạm đội của họ… và mỗi hạm đội có thủy sư đô đốc
của nó và mỗi thủy sư đô đốc có bộ râu xoăn xức nước hoa thơm phức của
mình. Và chúc em, nàng tiên cá của tôi, một lần nữa lại từ mặt sóng nổi lên
hát bài ca tuyệt vời của em. Và cầu sao các hạm đội ấy tan tành trên hai trái
núi đá tròn trĩnh man dại này!

Vừa nói, lão vừa đặt hai bàn tay to lớn lên cặp vú nhẽo, chảy xệ xuống

của nữ chủ nhân.

Zorba lại linh hoạt lên, giọng lão khàn đi vì thèm muốn. Tôi cất tiếng

cười. Một hôm ở rạp chiếu bóng, tôi đã thấy một pasa Thổ Nhĩ Kỳ đú đởn
trong một tửu điếm Paris. Ông ta bế một cô bán hàng trẻ măng tóc vàng
trên lòng. Ngài pasa lên cơn hứng tình, búp tua trên mũ fez ([37]) từ từ
ngóc lên, tạm ngừng khi nằm ngang, rồi đột ngột dựng đứng.

- Sếp cười cái gì vậy? Zorba hỏi.

Tuy nhiên, nữ chủ nhân còn đang mải nghĩ về nhưng điều Zorba vừa

nói.

- Ôi, mụ nói, theo anh, điều đó có thể xảy ra không, Zorba? Nhưng tuổi

trẻ qua đi không bao giờ trở lại…

Zorba xích lại gần hơn nữa; hai cái ghế giáp vào nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.