ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 157

- Aexandria… ngư nữ già, con người đã từng chu du năm châu bốn

biển, thì thào. Alexandria… Beirut…Constantinople, dân Thổ Nhĩ Kỳ, dân
Ả Rập, nước quả loãng ướp đá, những dép xăng đan mạ vàng, mũ fez đỏ…

Mụ thở dài.

- Mỗi lần Ali Bey ở lại nghỉ đêm với em – ôi, ria chàng, lông mày

chàng, đôi cánh tay chàng mới tuyệt làm sao! – chàng đều gọi bọn đánh
trống thổi kèn đến và tung tiền qua cửa sổ để bọn chúng chơi trong sân nhà
em cho đến sáng. Hàng xóm láng giềng ghen tức đến tái xanh tái xám mặt
“An Bey ở lại với ả!” họ thường lồng lộn lên như vậy… Sau đó, ở
Constantinople, tổng trấn Suleiman thường bắt em cấm cung vào những
ngày thứ sáu. Ông ta sợ vua Thổ, trên đường đến nhà thờ Hồi giáo, trông
thấy em, rồi quáng mắt vì sắc đẹp của em, có thể sai bắt cóc em mất. Mỗi
sáng, khi rời khỏi nhà, ông cắt ba tên da đen to lớn gác cổng để ngăn không
cho gã đàn ông nào đến gần em… ôi, Suleiman yêu quý của tôi!

Mụ rút từ áo lót ra một chiếc khăn tay lớn kẻ ô và đưa lên miệng vừa

ngậm vừa phun phì phì như một con rùa nước.

Zorba gỡ ra bằng cách đặt mụ lên chiếc ghế cạnh lão và đứng dậy, khó

chịu. Lão đi đi lại lại một vài lần và cũng bắt đầu phun phì phì, căn phòng
đột nhiên quá chật chội đối với lão. Lão nhặt cây gậy lên, chạy bổ ra sân và
tôi trông thấy lão dựa cái thang vào tường, rồi giận dữ trèo lên, hai bậc một.

- Bác sắp nện ai đấy, Zorba? Tôi thét. Tổng trấn Suleiman hẳn?

- Những con mèo chết tiệt kia! Lão thét lại. Chúng không để bọn ta yên

lấy một lát!

Và tót một cái, lão đã ở trên mái.

Mađam Hortense, say mềm, đầu tóc xõa xược, giờ đã nhắm nghiền cặp

mắt đỏ dọc và một tiếng ngáy khe khẽ phát ra từ cái miệng móm của mụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.