ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 158

Giấc ngủ đã nâng mụ lên và chở mụ về những kinh thành lớn của phương
Đông – vào những khu vườn rào kín và những khuê phòng mờ tối của các
pasa đa tình. Giấc ngủ đưa mụ xuyên qua những bức tường và mang đến
cho mụ những mộng mơ. Mụ thấy mình buông câu, mụ quăng bốn sợi dây
câu và kéo lên bốn chiến hạm lớn.

Vừa ngáy vừa thở ậm ạch, ngư nữ già sung sướng mỉm cười trong giấc

điệp và dường như tươi tắn lại sau khi tắm biển.

Zorba trở lại, vung vẩy cây gậy.

- Ngủ hả? Lão nói khi trông thấy mụ. Mụ ta ngủ rồi à?

- Vâng, thưa ngài tổng trấn Zorba, tôi đáp. Nàng đã được bác sĩ

Voronoff, người cải lão hoàn đồng – tức là giấc ngủ – mang đi rồi. Bây giờ,
nàng mới có hai mươi cái xuân xanh và nàng đang dạo gót son ở
Alexandria và Beirut.

- Ma quỷ bắt mụ đi, đồ đĩ già? Zorba gầm gừ và nhổ xuống sàn. Nhìn

mụ nhăn nhở cười kìa! Không biết mụ cười với ai, đồ đĩ mặt dày mày dạn?
Nào, sếp, ta đi thôi!

Lão chụp mạnh cái mũ lên đầu và mở cửa.

- Mụ không lẻ loi một mình đâu, Zorba nói lớn; mụ đang ở bên tổng

trấn Suleiman đấy. Sếp không thấy à? Mụ đang bay bổng chín tầng mây,
con bò cái bẩn thỉu! … Thôi nào, ta chuồn đi!

*

Chúng tôi ra ngoài không khí lạnh. Trăng trôi ngang bầu trời tĩnh lặng.

- Đàn bà! Zorba nói, vẻ ghê tởm. Hừ! Tuy nhiên không phải lỗi tại họ,

đó là tại cái bọn nông nổi khinh suất như Suleiman và Zorba!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.