ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 160

- Ả này cũng là một cặp sừng quỷ! Lão nói. Ta đi thôi, sếp!

Khi chúng tôi về tới lều thì trời sắp rạng. Tôi gieo mình xuống giường,

mệt rũ. Zorba rửa ráy, nhóm lò và pha chút cà phê. Lão ngồi thu lu trên sàn,
châm một điếu thuốc và bắt đầu hút, vẻ bình thản, mình thẳng đuỗn bất
động, mắt nhìn ra biển. Mặt lão trang nghiêm và tư lự.

Lão làm tôi nhớ đến một bức họa Nhật Bản mà tôi thích: một nhà tu khổ

hạnh ngồi xếp bằng, mình choàng một chiếc áo cà sa màu da cam, mặt
bóng như hình khắc trên gỗ cứng và sạm đen vì mưa, cổ rướn thẳng, miệng
mỉm cười trong khi mắt nhìn đăm đăm vào đêm tối không chút sợ hãi.

Tôi nhìn Zorba trong ánh trăng, thán phục thái độ thong dong và giản dị

của lão trong việc thích nghi với thế giới xung quanh, cái cách hồn và xác
lão hợp thành một tổng thể hài hòa và tất cả mọi thứ – đàn bà, cơm nước,
thịt thà, ngủ nghê – hòa quyện đẹp đẽ với xác thịt lão để trở thành Zorba.
Xưa nay tôi chưa từng thấy một giao hòa thân thiện đến thế giữa một con
người với vũ trụ.

Trăng lúc này sắp lặn, tròn và xanh xao. Một vẻ thanh bình khôn tả trải

rộng trên mặt biển.

Zorba ném mẩu thuốc đi và với tay lấy một chiếc giỏ. Lão lục trong đó

lôi ra ít dây rợ, mấy cái ròng rọc và năm mẩu gỗ nhỏ; lão thắp cây đèn dầu
và một lần nữa lại thí nghiệm hệ thống đường sắt trên không.

Cúi mình trên các thứ đồ chơi cổ sơ ấy, lão lẩm nhẩm làm những con

tính hẳn là cực khó và phức tạp vì chốc chốc lão lại gãi đầu như điên và
chửi thề.

Đột nhiên, lão đâm chán ngấy. Lão phóng chân nhằm cái mô hình và

đạp nó đổ lụn xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.