ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 163

Người để trục Người ra khỏi lòng mình mới được! Mình phải quăng tấm
lưới hình ảnh để bắt Người và tự giải thoát!

Trên thực tế, viết Đức Phật tức là chấm dứt làm bài tập văn chương. Đó

là cuộc vật lộn sinh tử chống lại một sức mạnh hủy diệt to lớn rình rập
trong tôi, một cuộc đấu tay đôi với một Khước Từ lớn đang làm hao mòn
tim tôi và sự cứu rỗi linh hồn tôi tùy thuộc vào cuộc đấu này.

Một cách sôi nổi và quả quyết, tôi vớ lấy tập bản thảo. Tôi đã phát hiện

ra mục tiêu của mình, giờ đây tôi biết phải đánh vào đâu! Đức Phật là con
người cuối cùng.

Chúng ta mới ở bước khởi đầu: chúng ta chưa ăn uống, cũng chưa yêu

thương cho đủ mức; chúng ta chưa sống. Ông già yếu ớt hết hơi ấy đã đến
với chúng ta quá sớm.

Chúng ta phải trục xuất ông ta càng mau càng tốt!

Tôi tự nhủ như vậy và tôi bắt đầu viết. Mà không, đây không phải là

viết. Đấy là một cuộc chiến thực sự, một cuộc săn đuổi không thương xót,
một cuộc vây hãm, một bùa chú để trục con quái vật ra khói nơi nó ẩn náu.

Thực tế, nghệ thuật là một cách niệm thần chú diệu kì.

Những lực lượng tăm tối giết người rình nấp trong lòng chúng ta, những

xung lực giết chóc, hủy hoại, hằn thù, gây ô danh. Thế rồi nghệ thuật xuất
hiện với tiếng sáo ngọt ngào và giải thoát chúng ta.

Tôi viết, truy đuổi, vật lộn suốt ngày hôm đó. Đến tối, tôi kiệt sức.

Nhưng tôi cảm thấy mình đã tiến bộ, đã chiếm được một số đồn tiền tiêu
của địch. Lúc này, tôi bồn chồn chờ Zorba về để ăn, ngủ và bồi bổ lại sức
lực đặng sáng sớm mai tiếp tục chiến đấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.