ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 181

Tôi bước vào. Tôi ngồi vào một bàn nhỏ ngay ở hàng đầu. Tại sao tôi lại

phải rụt rè nhỉ? Như tôi đã nói, chẳng ai biết tôi, tôi hoàn toàn tự do.

“Mộc phụ nữ lóng ngóng, to đùng đang nhảy trên bụ c, váy vén cao,

nhưng tôi không buồn chú ý đến. Tôi gọi một chai bia, rồi một cô nàng nho
nhỏ, dễ thương da ngăm ngăm, đến ngồi vào bàn tôi. Mặt ả bự phấn như thế
trát bằng tay thợ nề.

- “Ông nội không phản đối chứ? Ả vừa hỏi vừa cười khanh khách.

“Nghe vậy máu bốc lên đầu tôi. Con nhỏ hỗn xược! Tôi cảm thấy một

thôi thúc ghê gớm muốn vặn cổ ả. Nhưng tôi nén giận, tôi ái ngại cho giống
“cái”, cho nên tôi bèn gọi bồi:

” Bồi, hai chai sâm-banh!

“Sếp thứ lỗi cho! Tôi đã tiêu khá tiền của sếp, nhưng đây là một xúc

phạm ghê gớm, tôi phải cứu vãn danh dự của chúng ta, danh dự của sếp
cũng như của tôi. Tôi phải bắt con ranh con này quì gối trước chúng ta, đó
thật sự là nhiệm vụ của tôi. Tôi biết sếp ắt không bao giờ để tôi không vũ
khí tự vệ như thế trong một thời điểm gay go! Cho nên, “Bồi, hai chai sâm-
banh!”

“Sâm-banh được mang đến và tôi gọi cả bánh ga-tô, rồi thêm chút sâm

banh nữa. Một gã mang hoa nhài đến, tôi mua cả giỏ đút vào lòng con nhỏ
dám lăng nhục chúng ta.

“Chúng tôi uống hoài uống hủy, nhưng thề với sếp tôi không hề cấu véo

ả. Tôi biết cái chất của mình chứ.

Khi còn trẻ. điều đầu tiên tôi làm với phụ nữ là cấu véo, đùa giỡn. Bây

giờ về già, điều đầu tiên tôi làm là chi tiền, chiều chuộng, đãi đằng xả láng.
Đàn bà rất thích được đối đãi như vậy. Các mẻng đâm chết mê mình; và dù
mình có gù lưng, già cú đế, xấu như ma, họ cũng quên tiệt. Đồ đĩ rạc, họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.