ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 185

” -Nhưng em muốn đi với anh cơ.

” -Anh không đi. Anh không thích các vị Thánh. Em đi một mình vậy”

Thôi được, em cũng chả đi nữa.

“Tôi trùng trừng nhìn nàng.

” – Em không đi ư? Tại sao? Em không muốn đi sao?

” – Nếu anh cùng đi thì em muốn. Nếu không thì em chả thiết.

“- Tại sao? Em là một người tự do cơ mà?

“- Không, em đâu phải là người tự do.

“- Em không muốn tự do ư?

“- Không, em không muốn.

” Tôi ngỡ mình nghe thấy những tiếng siêu phàm. Thật thế “

“- Em không muốn tự do? Tôi kêu lên.

” – Không, em không muốn! Em không muốn! Em không muốn!

“Sếp ạ, tôi đang viết thư này trong phòng của Lola, bằng giấy của Lola;

vì lòng kính Chúa, xin sếp hãy nghe cho kỹ. Tôi nghĩ chỉ những ai muốn
được tự do, mới là con người. Đàn bà không muốn tự do. Vậy đàn bà có
phải là người không?

“Vì Chúa, xin sếp hãy trả lời thật sớm.

” Chúc mọi điều tốt lành nhất cho ông chủ tốt nhất trong các ông chủ.

Tôi, ALEXIS ZORBA”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.