ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 187

- Cái gì kỳ lạ?

- À… lạ cái là làm sao lại có những thứ như con la trên đời này!

Một hôm khác, tôi đang nằm dài trên bãi biển đọc sách thì Zorba đến

ngồi trước mặt tôi, đặt cây santuri lên đầu gối và bắt đầu chơi. Tôi ngước
mắt lên nhìn lão. Nét mặt lão thay đổi dần và một niềm vui cuồng khấu
xâm chiếm lão. Lão lắc lư cái cổ dài nhăn nheo và bắt đầu hát.

Những ca khúc Macedonia và Klepht, những tiếng hò man rợ, cổ họng

con người như trở lại thời tiền sử khi mà tiếng thét là một tổng hợp lớn
chứa tất cả những gì ngày nay ta gọi là thơ, nhạc và tư tưởng. “Ắc-kh! Ắc-
kh! ” Tiếng kêu phát ra từ sâu thẳm tâm can Zorba và toàn bộ lớp vỏ mỏng
của cái ta gọi là văn minh vỡ toác để cho con thú bất tử, vị thần lông lá, con
đười ươi khủng khiếp, bước ra.

Than bùn linhít, lỗ lãi, mađam Hortense và những kế hoạch cho tương

lai, tất cả đều biến mất. Tiếng kêu chở tất cả đằng trước nó; chúng tôi
không cần gì khác. Bất động trên bờ biển cô liêu này của đảo Crete, cả hai
chúng tôi đều giữ trong lồng ngực tất cả sự cay đắng và ngọt ngào của cuộc
đời. Cay đắng và ngọt bùi đều không tồn tại nữa. Mặt trời lặn, đêm đến,
chòm sao Đại Hùng Tinh nhảy nhót quanh cái trục bất động của bầu trời,
trăng lên và kinh hãi nhìn hai con thú nhỏ xíu đang hát trên bãi cát, không
sợ bất kỳ ai.

- À! con người là dã thú, Zorba đột ngột nói, quá kích động với những

bài hát của mình. Bỏ mặc sách vở đấy! Sếp không xấu hổ sao? Con người
là dã thú, mà dã thú thì không có đọc sách.

Lão im lặng một lúc, rồi cất tiếng cười.

- Sếp có biết Thượng đế tạo ra con người như thế nào không? Lão nói.

Sếp có biết câu đầu tiên con vật ấy – tức là người – nói với Thượng đế là
như thế nào không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.