ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 193

Từ những con tàu, lũ lượt đến tất cả nhưng người đàn ông mụ đã quen

biết trong cuộc đời phiêu lãng của mình, không thiếu một ai, kể cả lão lái
đò hổng răng, gù lưng đã đưa mụ đi chơi trên sông một đêm ở
Constantinople. Đêm đã xuống, không ai nhìn rõ mặt họ. Tất cả đều ra sân
khấu, tất cả bọn họ và trên phông cảnh, úi chà chà. Những bầy cá Chình,
Rắn và Thiên Nga đang phủ nhau!

Đám đàn ông đến và gặp mụ; họ họp thành từng cụm quấn lấy nhau như

bày rắn động tình mùa xuân ngóc đầu lên chập thành một bó, ríu rít. Và ở
giữa, trắng ngần và trần truồng, bóng nhẫy mồ hôi, môi hé mở để lộ những
chiếc răng nhọn xinh xinh, thân cứng cáp với nỗi khát khao khôn thỏa, vú
dựng lên, một mađam Hortense mười bốn, hai mươi, ba mươi, bốn mươi,
sáu mươi cái xuân xanh, đang huýt gió.

Không có gì mất đi cả, chưa một người tình nào chết! Trong bộ ngực

héo quắt của mụ, tất cả bọn họ sống lại, xênh xang lễ phục. Như thể mađam
Hortense là một chiến thuyền ba cột buồm uy nghi và tất cả các tình nhân
mụ đã trải bốn mươi lăm năm hành nghề – đều đáp trên mình mụ, vào hầm
tàu, lên mạn tàu, lên những dây chằng cột buồm, trong khi mụ lướt tấm
thân nát tươm đầy vết xăm trên ngọn sóng hướng về bến bờ lớn cuối cùng
mà mụ hằng khao khát mãnh liệt bấy lâu nay: hôn nhân. Và Zorba mang
hàng ngàn khuôn mặt: Thổ Nhĩ Kỳ, u châu, Armenia, Ả Rập, Hy Lạp và
khi ôm ghì lão, mađam Hortense ôm trọn cả đoàn bất tận những tình nhân
đầy ơn phước...

Ngư nữ già bất chợt nhận ra rằng tôi đã ngừng đọc; ảo cảnh tan biến đột

ngột và mụ nhướn cặp mí mắt nặng trĩu.

- Anh ấy không nói thêm gì nữa sao? Mụ hỏi, giọng trách móc, liếm môi

thòm thèm.

- Bà còn muốn gì nữa, mađam Hortense? Bà không thấy là từ đầu đến

đuôi bức thư chỉ nói về bà đó sao? Bà xem đây, cả bốn tờ đặc! Và ở góc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.