ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 21

- Chỗ í chỗ nào? Lão hỏi. Cha nội ấy kể chuyện gì vậy?

Nhưng lão chợt hiểu ra và giật mình.

- Hoan hô, anh bạn! Lão kêu lên thán phục. Cái dân thuỷ thủ này nắm

được bí quyết. Có lẽ vì ngày đêm, họ đụng đầu với cái chết.

Lão vung nắm đấm to đùng lên không.

- Phải! Lão nói. Đó là vấn đề khác. Ta hãy quay lại chuyện của ta. Tôi ở

lại hay đi theo chú? Quyết định đi.

- Zorba, tôi nói và tôi phải ráng tự kiềm chế để khỏi ôm chầm lấy lão,

đồng ý! Bác sẽ cùng đi với tôi. Tôi có mỏ than linhít ở Crete. Bác có thể
làm giám thị cai quản thợ thuyền. Tối tối, chúng ta sẽ nằm dài trên bãi cát –
tôi chẳng có vợ con hoặc chó mèo gì trên đời này – chúng ta sẽ cùng nhau
ăn nhậu. Rồi bác sẽ chơi santuri!

- Nếu tôi có hứng, chú nghe rõ không? Nếu tôi thấy hứng thú chú thích

bao nhiêu tôi sẽ làm việc cho chú chừng ấy. Về mặt ấy, tôi là người làm của
chú. Nhưng về chuyện chơi santuri, cái đó lại khác. Nó là một loại dã thú,
nó cần được tự do. Nếu tôi có hứng, tôi sẽ đàn.

Thậm chí tôi sẽ hát nữa. Và tôi sẽ nhảy điệu Zéimbékikô ([7] ), điệu Đồ

tể, điệu Penozáli ([8]) – nhưng, tôi xin nói thẳng thừng với chú từ đầu, tôi
phải có hứng đã mới được. Ta hãy rành mạch về điểm ấy. Nếu chú ép tôi là
phăng-teo đấy. Về những cái đó, chú phải hiểu rằng tôi là một con người.

- Một con người? Ý bác định nói gì?

- À nghĩa là tự do chứ sao nữa!

Tôi gọi một ly rum nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.