ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 210

Chúng tôi bước tiếp, hai người đàn ông đi trước, hai người đàn bà chắp

tay theo sau. Thi thoảng, chúng tôi nêu một nhận xét hoa ô-liu có đậu được
lâu trên cây không? Liệu trời có mưa cho lúa mạch căng nhựa không? Hẳn
cả hai chúng tôi đều đói vì chúng tôi luôn luôn lái câu chuyện sang đề tài
thức ăn.

- Nội thích món gì nhất, nội?

- Tất cả, con ạ. Khen món này ngon, chê món kia dở là một tội trọng.

- Tại sao? Chẳng lẽ chúng ta không có quyền lựa chọn?

- Dĩ nhiên là không.

- Tại sao lại không?

- Bởi vì có nhiều người còn đói khát.

Tôi lặng thinh, xấu hổ. Tâm tôi chưa bao giờ đạt tới độ cảm thương và

cao quý nhường ấy.

Chuông tu viện reo vang, vui vẻ và nghịch ngợm như tiếng đàn bà cười.

Ông già làm dấu thánh giá.

- Cầu Đức Mẹ Đồng Trinh Khổ Nạn cứu giúp chúng tôi! Lão thì thầm.

Mẹ bị dao chém vào cổ, chảy máu. Vào cái thời bọn cướp biển...

Và lão già bắt đầu thêu dệt những khổ đau của Đức Mẹ Đồng Trinh như

thể đó là chuyện một người đàn bà có thật, một thiếu phụ bị hành hạ, nước
mắt lã chã, bế con đi tị nạn từ phương Đông và bị bọn vô đạo dùng dao
đâm. – Mỗi năm một lần, máu nóng thật chảy ra từ vết thương của Mẹ, ông
già nói tiếp. Lão nhớ cách đây lâu lắm rồi – từ hồi ria lão chưa mọc kia –
vào ngày lễ Đức Mẹ Đồng Trinh, dân chúng từ tất cả các làng trên núi kéo
xuống cúng bái Người. Đó là ngày mười lăm tháng Tám. Cánh đàn ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.