ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 211

chúng tôi ngủ ngoài sân, đàn bà ngủ trong nhà. Trong giấc ngủ, lão nghe
thấy Mẹ Đồng Trinh kêu la, lão vội vàng trở dậy, chạy đến tượng Mẹ và đặt
tay lên cổ Mẹ. Con có biết lão thấy gì không? Các ngón tay lão đỏ lòm
máu...

Ông già làm dấu và quay lại nhìn hai người đàn bà. – Đi nhanh lên nào,

các mụ! Gần đền nơi rồi! lão kêu. Rồi hạ giọng.

- Dạo ấy, lão chưa lấy vợ. Lão quỳ trước Đức Mẹ và quyết định từ bỏ

thế giới đầy dối trá này, đi tu… Lão cười.

- Tại sao nội lại cười?

- Thế chưa đủ làm con cười sao? Chính ngày hôm ấy, trong lễ hội, ác

quỷ cải trang thành một phụ nữ đứng ngay trước mặt lão. Đó là mụ!

Không quay đầu, ông hất ngược ngón tay cái chỉ bà già đằng sau ông

đang lặng lẽ đi theo chúng tôi. – Bây giờ thì mụ không bõ nhìn, ông nói;
mới nghĩ đến chuyện đụng vào người mụ đã tởm rồi. Nhưng hồi đó mụ quả
là ngon lành, gợi tình, với sức sống quẫy động như một con cá. Người ta
thường gọi mụ là “Người đẹp mi dài” và mụ xứng đáng với cái tên ấy, con
mẹ lẳng lơ! Nhưng bây giờ thì… lạy Chúa độ hồn tôi, đâu rồi những hàng
mi dài ấy! Biến đi với quỷ rồi! Chẳng còn lấy sợi nào?

Giữa lúc ấy, ngay sau lưng chúng tôi, bà già gừ một tiếng nghẹt lại như

một con chó cáu kỉnh bị xích. Nhưng bà không nói gì.

- Tu viện kia rồi, ông già nói.

Sát bờ biển, kẹp giữa hai khối đá lớn, là nhà tu kín trắng lấp lánh. Ở

giữa, vòm mái giáo đường vừa mới quét vôi trắng, nhỏ và tròn như một bầu
vú đàn bà. Quanh giáo đường, khoảng năm, sáu phòng nhỏ cửa màu xanh
lơ, ba cây bách lớn trong sân và dọc theo tường, mấy cây lê gai lực lưỡng
đang độ đơm hoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.