ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 224

Zorba quay lại, trông thấy tôi và cau mặt.

- Xin sếp để mặc chúng tôi. Sếp đi dùng bữa trưa đi, đừng có chờ bọn

tôi. Xin nhớ là bọn tôi đã mất mất mười hai ngày, giờ phải làm bù lại. Chúc
sếp ăn ngon miệng.

Tôi ra khỏi đường hầm và đi về phía biển. Tôi giở cuốn sách mang theo.

Tôi đói, nhưng tôi quên hẳn cái đói. Suy tưởng cũng là một cái mỏ, vậy hãy
tiến lên, tôi tự nhủ. Và tôi lao vào những đường hầm lớn của trí não. Một
cuốn sách làm ta xao xuyến: nó mô tả những ngọn núi phủ đầy tuyết ở Tây
Tạng, những ngôi chùa bí ẩn, những nhà sư lặng lẽ trong áo cà sa màu vàng
nghệ, tập trung ý lực và bắt thinh không phải mang mọi dáng hình họ
muốn.

Nhưng đỉnh núi cao, không trung đầy hồn ma.

Tiếng rì rầm nhân thế không bao giờ lên tới được tầng cao ấy. Đại thiền

sư khổ hạnh nửa đêm dẫn chúng đệ tử, những thiếu niên từ mười sáu đến
mười tám tuổi, lên một con hồ nước đóng băng ở trên núi. Họ cởi quần áo,
đập vỡ băng, nhúng quần áo vào trong nước giá lạnh, lại mặc vào người lấy
thân nhiệt làm cho khô, rồi lại nhúng xuống nước và hong khô trên thân
mình. Cứ thế liên tiếp bẩy lần rồi trở về chùa làm lễ buổi sáng.

Họ leo lên một đỉnh núi cao năm, sáu nghìn mét, ngồi im thở sâu và đều

đặn. Họ để mình trần nhưng không hề cảm thấy lạnh. Họ cầm một cốc
nước đóng băng, nhìn vào đó, tập trung toàn bộ nội lực vào đó, làm cho
nước sôi. Rồi lấy nước đó pha trà. - Bất hạnh cho kẻ nào muốn làm vừa
lòng người khác!

- Bất hạnh cho kẻ nào không cảm thấy kiếp này và kiếp sau chỉ là một!

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.