ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 231

Càng lên cao, tinh thần chúng tôi càng như được thanh lọc, càng hào

hứng. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy ảnh hưởng của không khí trong lành, dễ
thở và chân trời bát ngát đối với tâm hồn. Tưởng như tâm hồn cũng là một
con vật có phổi, có lỗ mũi. nó cần dưỡng khí và có thể chết ngạt trong bụi
bặm hoặc giữa những chỗ quá nhiều uế khí.

Khi chúng tôi đi vào rừng thông thì mặt trời đã lên cao. Không khí ở

đây sực mùi mật ong, gió thổi trên đầu chúng tôi, rì rào như sóng biển.

Trên đường đi, Zorba đã nghiên cứu độ dốc của sườn núi: Trong trí

tưởng tượng, cứ cách mấy thước, lão lại trồng một cột và ngước mắt lên,
lão đã có thể thấy đường dây cáp lấp lánh dưới ánh mặt trời và chạy thẳng
xuống bờ biển. Gắn vào dây cáp, những thân cây đã đốn veo véo lao xuống
như tên bắn.

Lão xoa tay.

- Số dách! Lão nói. Đây sẽ là một mỏ vàng! Chả bao lâu, chúng ta sẽ

ngụp lặn trong tiền bạc và có thể nói gì làm nấy được.

Tôi ngạc nhiên nhìn lão.

- Hừm! Đừng có nói với tôi là sếp đã quên rồi!

Trước khi xây cái tu viện của sếp, ta còn phải trèo lên cái ngọn núi lớn

ấy. Tên nó là gì nhỉ?

- Tây Tạng, Zorba ạ, Tây Tạng. Nhưng chỉ hai chúng ta thôi. Bác không

được mang đàn bà đến đó.

- Ai nói đến chuyện mang theo đàn bà? Dù sao, những sinh vật tội

nghiệp ấy cũng rất có ích, cho nên sếp đừng có nói xấu gì họ; rất có ích khi
một người đàn ông không có một công việc đàn ông nào để mà làm, tỉ như
cuốc than, tiến công chiếm thành phố hay nói chuyện với Thượng đế! Vậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.