ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 256

Trời rạng dần. Chúng tôi nghe thấy tiếng mõ. Tôi thò đầu ra ngoài cửa

sổ. Trong những tia sáng đầu tiên của bình minh, tôi trông thấy một tu sĩ
gày nhẳng, đầu đội một chiếc mũ chụp dài màu đen, chậm rãi đi quanh sân,
tay cầm chiếc búa nhỏ gõ vào một miếng gỗ dài có những đặc tính âm nhạc
kỳ diệu. Tiếng mõ vang trong không khí ban mai, dịu dàng, du dương và
quyến rũ. Họa mi đã ngừng hót và các loại chim khác bắt đầu líu lo trong
những lùm cây.

Tôi lắng nghe, mê mẩn với những nốt ngọt ngào đầy sức gợi của chiếc

mõ gỗ. Tôi nghĩ: ngay cả trong suy tàn, một nhịp điệu cao cả trong đời vẫn
bảo toàn nguyên vẹn hình thức bên ngoài của nó, vẫn uy nghi và sang nhã
biết bao. Tinh thần đã ra đi, còn để lại nơi trú ngụ mênh mang mà nó đã
phát triển dần, với nhiều ngóc ngách rắc rối như một cái vỏ ốc biển.

Những ngôi nhà thờ lớn mỹ miều ta thấy ở những thành phố ồn ào, vô

thần, chính là những vỏ ốc rỗng ruột ấy tôi nghĩ tiếp. Những quái vật tiền
sử chỉ còn sót lại một bộ xương bị mưa nắng xói mòn! Có tiếng gõ cửa
phòng chúng tôi: Cái giọng ngọt xót của cha tiếp tân vọng đến tai chúng
tôi.

- Nào, dậy thôi, các đạo hữu, đến giờ cầu kinh buổi sáng rồi.

Zorba bật dậy:

- Phát súng lục hồi đêm là thế nào vậy? Lão tức tối quát. Lão đợi một

lát. Im lặng. Sau cánh cửa, ông thầy tu hẳn phải nghe thấy câu hỏi của lão
vì chúng tôi có thể nghe thấy tiếng ông thở phì phò, Zorba nổi điên giậm
chân.

- Phát súng lục ấy là thế nào? Lão lại hỏi trong một cơn cuồng nộ.

Chúng tôi nghe thấy tiếng chân vội vã lảng đi. Zorba nhảy một bước tới

cửa, mở toang ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.