ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 290

Cho nên chúng tôi đã bẻ những cành mua và nguyệt quế kết thành một

cổng chào cho mụ đi qua. Và ngay trên cổng chào ấy, chúng tôi đã cắm bốn
lá cờ Anh, Pháp, Ý, Nga và ở chính giữa, trên cao, là một vạt vải trắng dài
có xọc xanh. Vì không phải là thủy sư đô đốc, chúng tôi không có đại bác,
nhưng chúng tôi đã mượn hai cây súng trường và quyết định đứng trên gò
chờ khi nào thấy mụ hải cẩu của chúng tôi lạch bạch, te tái trên đường là nổ
một loạt súng chào. Chúng tôi muốn làm sống lại trên bờ biển cô liêu này
một cái gì thuộc quá khứ huy hoàng của mụ, sao cho mụ đàn bà bất hạnh
đáng thương ấy cũng có thể được hưởng trong thoáng chốc cái ảo tưởng
rằng mình lại là một cô gái môi hồng, ngực nở nang rắn chắc, chân đi tất
lụa và giày ban bóng lộn. Sự Phục Sinh của Chúa phỏng có ích gì nếu đó
không phải là dấu hiệu để thắp sáng lại niềm vui và thanh xuân trong chúng
ta? Nếu nó không đủ phép màu làm cho một cocotre ([61]) về già cảm thấy
mình lại đang thì mười tám đôi mươi?

- Mụ đến muộn thế, đồ hải cẩu già, mụ đến muộn thế, đồ đĩ điếm; mụ

đến muộn thế, cái lá cờ cũ kỹ tả tơi. Zorba làu bàu luôn miệng, tay xốc lại
đôi tất màu hoa cà cứ tụt xuống hoài.

- Lại ngồi đây, Zorba! Lại ngồi trong bóng râm này, hút điếu thuốc đã.

Bà ta đến ngay bây giờ đấy mà!

Lão ném một cái nhìn cuối cùng về phía đường làng rồi đến ngồi dưới

bóng cây minh quyết. Đã gần trưa, trời nóng gắt. Đằng xa, vẳng tiếng
chuông vui vẻ, náo nức của hội lễ Phục Sinh. Thỉnh thoảng gió mang tới
tiếng đàn “lia” đảo Crete ([62] ). Cả làng rộn rã sức sống như một tổ ong
lúc xuân về.

Zorba lắc đầu:

- Thế là hết. Mỗi dịp lễ Phục Sinh, tôi thường cảm thấy hồn tôi lại bay

lên đồng thời với Chúa Jésu, nhưng tất cả chấm dứt rồi! Lão nói. Bây giờ,
chỉ có thân thể tôi tái sinh – bởi vì vẫn có kẻ bao ta đánh chén, rồi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.