ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 291

người thứ hai, thứ ba nữa, và họ cứ mời: “ăn thêm một miếng và thêm một
chút xíu này nữa thôi…”. Ờ thì ta cứ nhồi đẫy tễ thêm hàng mớ thức ăn
ngon lành mà không phải tất cả đều biến thành phân. Có một cái gì vẫn lưu
tồn, một cái gì sót lại và biến thành tâm trạng vui vẻ, thành múa hát, thậm
chí thành ẩu đả – cái ấy, tôi gọi là Phục Sinh.

Lão đứng dậy, nhìn về phía chân trời và cau mày.

- Có một thằng nhỏ đang chạy về phía này, lão nói và vội vã ra đón đứa

bé.

Thằng bé kiễng chân lên, nói thầm điều gì vào tai Zorba làm lão giật

mình lùi lại, giận dữ.

- Ốm à? Lão quát lên, ốm à? Cút ngay kẻo tao nện cho một trận bây giờ!

Rồi lão quay sang tôi:

- Sếp à, tôi chạy vào làng xem mụ hải cẩu già làm sao... Một phút thôi...

Cho tôi xin hai quả trứng đỏ để tôi đập với mụ. Tôi sẽ quay về ngay.

Lão bỏ hai quả trứng vào túi, xốc đôi tất màu hoa cà lên và chạy đi.

Tôi xuống khỏi gò và nằm trên lớp sỏi mát. Gió hây hây, mặt biển hơi

gợn; hai con hải âu rập rờn trên những ngọn sóng nhỏ, cổ xù lông, sung
sướng tận hưởng nhịp chuyển động của sóng nước.

Tôi có thể hình dung niềm khoái cảm của chúng khi dấn bụng vào làn

nước mát rượi. Nhìn đôi hải âu, tôi thầm nghĩ: “Đó là con đường nên chọn;
tìm ra nhịp điệu tuyệt đối và hòa theo với niềm tin tưởng tuyệt đối.”.

Một giờ sau, Zorba trở lại, tay vuốt ria với vẻ thỏa mãn.

- Tội nghiệp, mụ bị cảm lạnh, lão nói. Không có gì đáng ngại. Mấy ngày

vừa qua – thực tế là cả Tuần Lễ Thánh mụ đã đi lễ nửa đêm, mặc dù mụ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.