ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 310

tôi cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn trên gò má. Đầu óc tôi
không làm việc, tôi không nghĩ ngợi gì hết. Tôi khóc như một đứa bé dưới
sức nặng quá lớn của sầu tủi.

Đột nhiên, Zorba ngẩng đầu lên và trút hết nỗi niềm. Theo đuổi những ý

nghĩ man dại, lão bắt đầu la lớn:

- Tôi xin nói với sếp, mọi sự xảy ra trên thế gian này đều bất công, bất

công, bất công! Tôi sẽ không tham gia vào cái gì hết! Tôi, Zorba này, một
con bọ, một con sâu! Tại sao lớp trẻ lại phải chết và bọn già tàn phế thì vẫn
cứ tiếp tục sống? Tại sao trẻ thơ phải chết? Trước kia, tôi có một đứa con
trai – nó tên là Dimitri – và tôi đã mất nó khi nó mới lên ba. Hừ... Tôi
không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho Thượng đế điều đó, sếp nghe rõ
chứ? Tôi xin nói với sếp khi nào tôi chết, nếu Ngài cả gan xuất đầu lộ diện
trước mặt tôi, và nếu quả thực Ngài là một Thượng đế chân chính, Ngài sẽ
phải xấu hổ! Phải, phải, Ngài sẽ phải xấu hổ khi triềng mặt ra trước Zorba –
con- ốc-sên này!

Lão nhăn mặt như bị đau. Máu lại bắt đầu chảy ra từ vết thương. Lão

cắn môi để khỏi bật kêu lên.

- Đợi chút, Zorba! Tôi nói. Tôi sẽ thay băng cho bác!

Tôi dùng rượu raki rửa tai cho lão lần nữa, rồi tôi lấy chai nước hoa cam

nàng góa gửi tặng tôi mà tôi thấy ở trên giường mình, và nhúng bông vào
đó.

- Nước hoa cam à? Zorba nói, hít lấy hít để. Nước hoa cam à? Xức lên

tóc tôi một tí, thế thế. Tốt lắm! Xoa vào tay cho tôi luôn thể, đổ cả ra, nữa
đi!

Lão đã sảng khoái trở lại. Tôi nhìn lão, kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.