ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 311

- Tôi có cảm tưởng như đang vào vườn nhà nàng góa, lão nói. Và lão

bắt đầu than vãn.

- Phải mất bao nhiêu năm, lão lẩm bẩm, bao năm trường trái đất mới tạo

nặn thành công một thân hình như thế! Người ta nhìn nàng mà lòng tự nhủ
lòng: Ôi! Giá ta còn tuổi đôi mươi và toàn bộ giống đàn ông biến khỏi mặt
đất còn lại một mình người đàn bà ấy để ta giúp nàng sinh ra những đứa
trẻ! Không, không phải những đứa trẻ, mà sẽ là những thần thánh thực sự…
Thế mà giờ đây...

Lão đứng bật dậy, mắt đầy lệ.

- Tôi không chịu nổi, sếp ạ, lão nói. Tôi phải đi dạo đây. Đêm nay, tôi

phải đi lên đi xuống sườn núi vài ba lần cho mệt lử đi, cho khuây khỏa một
chút… ôi! Nàng góa ấy! Tôi cảm thấy tôi phải hát một khúc bi ca thay cho
sếp!

Lão lao ra ngoài, đi về phía núi và biến vào đêm tối.

Tôi nằm xuống giường, tắt đèn và một lần nữa, theo cái cách khốn nạn,

phi nhân của mình, cố gắng chuyển vị thực tại vứt bỏ máu, thịt, xương – và
quy giản thành khái niệm trừu tượng, gắn nó với những quy luật phổ biến,
kỳ tới khi tôi đi đến cái kết luận khủng khiếp rằng điều xảy ra là tất yếu.
Hơn thế nữa, theo kết luận ấy, nó còn góp phần cho thế giới đại đồng. Tôi
đi đến cái an ủi tối hậu và gớm ghiếc này: tất cả những gì đã xảy ra ắt phải
xảy ra, thế là phải thôi.

Việc sát hại nàng góa đi vào óc tôi – cái bọng ong trong đó từ nhiều năm

nay, mọi chất độc đều trở thành mật – và khiến nó xáo loạn. Nhưng cái triết
lý của tôi lập tức chộp lấy lời cảnh cáo dễ sợ ấy, bủa vây nó bằng những
hình ảnh, xảo thuật và mau chóng biến nó thành vô hại. Cũng bằng cách ấy,
các cô ong thợ dùng sáp bọc kín thằng ong đực đói rạc mò đến định ăn
trộm mật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.