ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 313

thầu tham lam chỉ hối hả phá phách nơi thầu cho nhanh, kiếm thật nhiều lợi
rồi chuồn.

Ở giai đoạn tự an ủi tôi đã đạt tới, có lúc tôi đã toan nói về nàng góa;

Zorba vươn cánh tay dài nghêu và xòe bàn tay hộ pháp bịt miệng tôi.

- Im đi! Lão nói, giọng nghẹn lại.

Tôi ngừng lại, xấu hổ. Một con người chân chính là như thế đấy, tôi

nghĩ thầm, thèm được đau buồn như cách Zorba. Một con người có bầu
máu nóng, xương cốt vững vàng, khi đau khổ thì để những giọt nước mắt
đích thực giàn giụa trên má, và khi sung sướng không làm bợn niềm vui
trong sáng của mình bằng cách lọc nó qua cái rây mắt nhỏ của siêu hình
học.

Cứ như thế, ba bốn ngày trôi qua. Zorba làm việc liên miên, không

ngừng lại để ăn uống hoặc nghỉ ngơi. Lão đang đặt nền móng. Một buổi tối,
tôi nhắc rằng mađam Bouboulina vẫn còn đang liệt giường, thầy thuốc
không tới và mụ luôn luôn gọi tên lão trong cơn mê sảng.

Lão nắm chặt tay lại.

- Được lão đáp Tờ mờ sáng hôm sau, lão vào làng và gần như ngay sau

đó, trở về lều.

- Bác có gặp bà ta không? Tôi hỏi. Bà ta ra sao rồi?

- Mụ chẳng sao cả, lão đáp, chỉ sắp chết thôi..

Và lão rảo bước đi làm việc.

Tối hôm ấy, lão không ăn, vớ lấy chiếc can gộc và đi ra.

- Bác đi đâu thế? Tôi hỏi. Vào làng à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.