ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 34

- Nhưng nếu vậy thì sếp muốn tôi làm gì với tất cả những thứ tàu

thuyền, máy móc, cà-vạt cổ cồn này?

Zorba tuyệt vọng kêu lên, cặp mắt man dại đảo nhìn xung quanh.

Đôi ba hành khách đã bị biển quần cho thất điên bát đảo giờ đang uống

cà phê ở một bàn bên, chợt linh hoạt lên: họ cảm thấy một cuộc cãi lộn và
vểnh tai lên nghe.

Điều đó làm Zorba phát ớn. Lão hạ giọng:

- Nói chuyện khác đi, lão nói. Cứ nghĩ đến chuyện đó là tôi muốn đập

phá bất cứ cái gì trong tầm tay – một cái ghế, một cây đèn, hoặc giả đâm
đầu vào tường. Nhưng thế thì ích gì? Chỉ tổ phải bồi thường những đồ bị
đập vỡ và đến bác sĩ băng đầu lại. Và nếu có Chúa thì lại còn tệ hại hơn
nhiều: thôi thế là đi đứt! Từ trên trời cao kia, hẳn Người đang ngó tôi, ôm
bụng mà cười.

Đột nhiên lão khua tay như để xua một con ruồi phiền nhiễu.

- Thôi đừng bận tâm! Lão nói, vẻ luyến tiếc. Tôi chỉ muốn nói với sếp

thế này. Khi vương thuyền trang hoàng đầy cờ đến đây, người ta bắt đầu nổ
những loạt đại bác chào mừng và hoàng tử đặt chân lên đất Crete, … Sếp
đã bao giờ mục kích cả một dân tộc cuồng lên vì thấy mình được tự do
chưa? Chưa à? Chà, sếp, vậy thì, sinh ra đã mù, sếp sẽ mù đến khi xuống
lỗ. Cho dù tôi có sống đến nghìn năm, ngay cả nếu lúc đó tôi chỉ còn là một
mẩu thịt sống, tôi cũng sẽ không bao giờ quên những gì tôi đã thấy trong
ngày hôm ấy! Và nếu mỗi một chúng ta có quyền chọn Thiên đàng của
mình trên trời theo sở thích riêng – mà đáng ra phải như thế, đó mới chính
là cái tôi gọi bằng Thiên đàng – thì tôi sẽ thưa với Đấng Toàn năng:

“Lạy Chúa, xin hãy cho Thiên đàng của tôi là một cái đảo Crete giăng

đầy cờ, hoa và để cho cái giây phút hoàng tử George đặt chân lên đất Crete
kéo dài hàng thế kỷ!” Thế là hợp ý tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.