ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 346

Thượng đế sẽ phù trợ ngươi đó”. Tôi giơ tay ra và cảm thấy bỏng rát cả hai
lòng bàn tay. Nhưng thượng đẳng thiên sứ đã biến mất. Tôi chỉ trông thấy
một vệt lửa trên bầu trời như một vì sao sa.

Tu sĩ lau mồ hôi trên mặt. Sắc diện ông ta nhợt nhạt, răng va vào nhau

lập cập như lên cơn sốt.

- Sao thế? Zorba nói. Trấn tĩnh lại, Zaharia. Rồi sao nữa?

Đúng lúc ấy các tu sĩ đọc kinh chiều xong, giải tán đi vào phòng ăn.

Trong khi đi qua, lão tu viện trưởng đá tôi như một con chó, làm tất cả các
tu sĩ cười rộ. Tôi chẳng nói gì. Sau khi thượng đẳng thiên sứ giáng, không
khí vẫn còn phảng phất mùi lưu huỳnh nhưng chẳng ai để ý thấy. “Zaharia”,
Cha thu ngân nói, “không ăn ư?” Tôi vẫn ngậm miệng. “Y dùng thức ăn
của thiên thần là đủ rồi”, lão kê dâm Demetrios nói. Cả lũ tu sĩ lại cười ầm
lên. Thế là tôi bèn đứng dậy đi ra nghĩa địa. Tôi phủ phục trước thượng
đẳng thiên sứ... Hàng giờ liền tôi cảm thấy chân ngài đè nặng trên cổ tôi.
Thời gian qua nhanh như chớp, ắt hẳn giờ khắc và thế kỷ sẽ trôi qua như
vậy trên Thiên đàng. Đã nửa đêm. Vạn vật im lìm. Các tu sĩ đã đi ngủ. Tôi
đứng dậy, làm dấu và hôn chân thượng đẳng thiên sứ. “Ý ngài sẽ được thực
hiện”, tôi nói. Tôi nhấc chiếc can dầu parafin, mở nắp và đi khỏi. Trước đó,
tôi đã độn đầy giẻ trong áo tu sĩ tôi đang mặc.

“Đêm tối đen như mực. Trăng chưa lên. Tu viện tối mịt, mịt mùng như

địa ngục. Tôi vào trong sân, leo các bậc thềm vào đến khu của tu viện
trưởng. Tôi tưới dầu lên cửa ra vào, các cửa sổ và tường. Tôi chạy đến
phòng Demetrios. Ở đấy, tôi tưới dầu lên khắp các phòng và dọc theo cái
hành lang gỗ rộng lớn – đúng như ông dặn tôi.

Rồi tôi vào trong giáo đường thắp một cây nến từ cây đèn trước tượng

Chúa Cứu Thế và bắt đầu khai hỏa.”

Lúc này, tu sĩ hổn hển thở không ra hơi và dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.