ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 354

- Sếp biết không, tôi nghĩ mình có thể làm một tu viện trưởng cừ khôi,

lão nói. Nếu tôi khai trương một tu viện, tôi cuộc với sếp là tất cả các tu
viện khác sẽ phải đóng cửa mất hết khách với tôi. Các ngài thích nước mắt
ư? Một miếng bọt biển ướt bé xíu đặt đằng sau các thánh tượng, thế là các
vị thánh sẽ tha hồ mà khóc. Thích sấm sét đùng đùng? Tôi sẽ để một cái
máy dưới bàn thờ cho nó chạy rầm rầm đến điếc tai. Thích ma? Cho hai tu
sĩ tin cẩn nhất choàng “dra” trắng ban đêm lượn lờ trên mái tu viện. Và mỗi
năm, tôi tập hợp một đám mù lòa, què cụt và bán thân bất toại nhân ngày
hội Đức Mẹ và lo liệu sao cho chúng lại nhìn thấy ánh mặt trời, hoặc đứng
thẳng dậy được, để nhảy múa ngợi ca sáng danh Mẹ! Có gì đáng cười hả
sếp? Tôi có ông chú, một hôm thấy một con la già sắp chết. Người ta đem
bỏ cho nó chết trong núi. Chú tôi đem nó về nhà. Sáng sáng chú tôi dắt nó
ra bãi chăn và tối lại dẫn nó về. Này Haralavnbos! Dân làng thường gọi lớn
khi thấy ông đi qua. “Ông cho rằng ông có thể làm gì với cái con la già
ấy?” – “Nó là nhà máy sản xuất phân bón của tôi.” Chú tôi trả lời. Vậy đó,
sếp ạ, trong tay tôi, tu viện sẽ là một nhà máy làm ra phép lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.