ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 370

Hãy nói với tôi, dù cười dù khóc Rằng anh chẳng yêu tôi. Nào tôi có cần

chi?

- Xuống, xuống đi… người đàn ông để râu la lớn, cái giọng khàn khàn

vừa van xin vừa dọa dẫm. Bất chợt, gã nhảy phốc lên nắm được chân cô bé,
riết thật dữ. Cô bé òa khóc như thể chỉ đợi cử chỉ thô bạo ấy đế trút vơi nỗi
niềm theo dòng nước mắt. Tôi khiếp hãi lắc đầu. Đôi khi trái đất trở nên
trong suốt và chúng ta trông thấy kẻ thống trị tối hậu của mình, con dòi,
làm việc ngày đêm trong những xưởng ngầm dưới đất của nó. Nhưng ta vội
vàng quay mắt đi, bởi lẽ con người có thể chịu đựng được mọi thứ trừ cái
hình ảnh của con sâu nhỏ màu trắng ấy.

Vào đến làng, tôi gặp bác đưa thư đang sắp sửa thổi hiệu kèn trompette

của mình.

- Ông chủ có thư, bác ta vừa nói vừa giơ một chiếc phong bì màu xanh.

Tôi mừng quýnh khi nhận ra nét chữ thanh thanh.

Tôi phăng phăng băng qua vòm lá ra khỏi rặng cây ô-liu và nôn nóng

bóc thư. Thư ngắn và viết vội: Tôi đọc thẳng một mạch.

“Chúng mình đã tới biên giới Georgia, đã thoát khỏi bọn Kurd và mọi

sự đều ổn. Cuối cùng mình đã hiểu thế nào là hạnh phúc thật sự. Vì mãi đến
bây giờ mình mới thật sự nghiệm sinh câu phương ngôn cổ: “Hạnh phúc là
làm tròn bổn phận và bổn phận càng khó khăn, hạnh phúc càng lớn”.

“Trong vòng mấy ngày nữa, những con người bị săn đuổi dở sống dở

chết này sẽ tới Batum và mình vừa nhận được một bức điên tín như sau:
Những con tàu đầu tiên đã xuất hiện.

“Mấy nghìn người Hy Lạp cần cù, thông minh này cùng với những cô

vợ mông to và những đứa con mắt cháy rực của họ chẳng bao lâu sẽ được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.