ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 53

lạ. Và nếu cụ khoái, cụ sẽ bảo: – Chú ở lại đây ngày mai nữa. Chú chưa đi
được đâu. Chú còn ối chuyện để kể.

Ông tôi không bao giờ rời khỏi làng, thậm chí chưa từng đến Candia

hoặc Canea.

- Việc gì phải đến đó? Cụ thường nói. Có ối người Candia và Canea đi

ngang qua đây – cầu trời cho họ bình an – Candia và Canea đã đến ta thì hà
chi ta cần đến đó nữa?

Trên bờ biển Crete bây giờ, tôi đang tiếp tục cái tật ấy của ông ngoại tôi.

Tôi cũng tìm được một người khách nhờ ánh sáng cây đèn lồng của mình.
Tôi không để cho y đi khỏi. Tôi tốn kém với y hơn một bữa ăn, nhưng cũng
bõ bèn. Chiều chiều, sau giờ làm việc tôi đợi y, tôi bắt y ngồi đối diện với
tôi và chúng tôi cùng ăn.

Đến lúc y phải trả nợ miệng, tôi bảo: “Nói chuyện đi!”.

Tôi châm tẩu hút và tôi lắng nghe. Người khách này của tôi đã thám

hiểm khắp trái đất cũng như tâm hồn con người. Tôi nghe lão không bao
giờ biết chán.

- Kể chuyện đi, Zorba, kể đi! Khi lão cất lời là lập tức toàn bộ vùng

Macedonia bày ra trước mắt tôi, trải gọn ghẽ trong cái khoảng không gian
bé nhỏ giữa Zorba và bản thân tôi, với tất cả núi rừng, suối khe của nó, với
những comitadji ([20] ), với những phụ nữ lam làm cùng những người đàn
ông to lớn, vạm vỡ. Và cả ngọn núi Athos với hai mươi mốt tu viện, với
những binh công xưởng và bọn ăn không ngồi rồi đít to bằng cái thúng.

Mỗi khi kể xong những mẩu chuyện về các tu sĩ, Zorba thường lắc đầu

và cười váng lên:

“Cầu Chúa tránh cho sếp khỏi gặp đít la và đầu thầy tu!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.