ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 65

- Đó là sự thật, đúng vậy đấy, ông thử xem rồi sẽ thấy. Cho vào miệng

cứ là tan ra ngay. Khi hoàng tử George – cầu trời phù hộ ngài – đến thăm tu
viện của chúng tôi ở tận trên núi kia, các tu sĩ chuẩn bị một bữa tiệc vương
giả đón ngài. Họ dọn thịt mời tất cả mọi người, riêng hoàng tử chỉ có một
đĩa xúp. Hoàng tử cầm thìa khuấy xúp. “Cái gì đây? Đậu à?” Ngài ngạc
nhiên hỏi: “Có phải hạt đậu trắng không?” – “Xin điện hạ nếm thử coi, vị
cha già tu viện trưởng thưa. “Điện hạ nếm thử rồi ta sẽ nói chuyện sau”.
Hoàng tử húp một thìa, hai thìa, ba thìa, chén cạn đĩa rồi liếm môi. “Cái
món tuyệt diệu này là gì vậy?” ngài hỏi. “Đậu gì mà ngon thế? Ngon như
óc lợn vậy!” – “Trình điện hạ, đó không phải là đậu”, cha tu viện trưởng
cười đáp. “Không phải là đậu? Chúng tôi đã thiến tất cả gà trống ở trong
vùng để nấu món đó!”

Ông già cười ha hả, lấy đĩa xiên một miếng nữa.

- Một món tiến vua, ông nói. Há mồm ra.

Tôi há miệng và ông đút tọt miếng “của quý” vào.

Ông lại rót rượu đầy các ly và chúng tôi uống chúc mừng cháu ông. Mắt

ông già lấp lánh.

- Bác muốn cháu nội bác sau này làm gì, bác Anagnosti? Tôi hỏi. Xin

bác cho biết để chúng tôi chúc.

- Lão có thể cầu ước gì được, hả con? Ồ, mong rằng nó theo con đường

đúng, trở thành một người tốt, đứng đầu một gia đình; mong rằng nó cũng
lấy vợ, sinh con, sinh cháu. Và cầu cho một đứa trong lũ con nó giống lão
để cho lớp người già phải thốt lên: “Kìa, nom nó giống lão Anagnosti
không kia chứ – cầu Chúa cho linh hồn lão hiển Thánh! Bình sinh, lão thật
là một con người nhân hậu! “

- Maroulia! ông gọi, không buồn nhìn vợ, Maroulia, thêm rượu, đầy một

hũ nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.