ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 87

xin tuyên bố, càng già tôi càng ngông cuồng rồ dại. Đừng có ai nói với tôi
là tuổi già làm người ta ổn định! Cũng đừng nói rằng khi thấy thần chết
đến, con người vươn cổ ra mà rằng: Xin chặt đầu tôi đi cho tôi được lên
Thiên đàng? Tôi càng sống lâu, càng nổi loạn. Tôi sẽ không nhượng bộ, tôi
muốn chinh phục thế giới kia!

Lão đứng dậy và lấy cây santuri treo trên vách xuống.

- Lại đây nào, đồ quỷ, lão nói. Mày làm gì mà cứ lủng lẳng trên vách

không nói một lời nào? Hát cho chúng ta nghe nào!

Nhìn Zorba mở túi đàn thận trọng từng li từng tí và xiết bao dịu dàng,

tôi không bao giờ biết chán. Nom như lão đang bóc vỏ một quả vả chín sẫm
hoặc giải y một người đàn bà vậy.

Lão đặt cây santuri lên lòng, cúi xuống, khẽ chạm vào dây – như thể lão

đang hỏi ý kiến nó xem nên ca điệu gì, như thể lão đang van xin nó thức
giấc, như thể lão đang cố dỗ dành nó chịu khó bầu bạn với tâm hồn lãng tử
phiêu bạt của lão giờ đây đang mệt mỏi vì cô đơn. Lão thử dạo một bài. Nó
gượng gạo làm sao ấy; lão bỏ và chuyển sang một bài khác; dây đàn nghiến
ken két như đau đớn, không muốn lên tiếng. Zorba dựa vào vách, lau vầng
trán đột nhiên vã mồ hôi.

- Nó không muốn… lão lẩm bẩm, kinh sợ nhìn cây santuri, nó không

muốn!

Lão lại bọc nó lại cẩn thận, như thể nó là một con thú dữ và lão sợ nó

cắn vậy. Lão chậm rãi đứng dậy, treo nó lên vách.

- Nó không muốn… lão lại lẩm bẩm, nó không muốn, ta không nên ép

nó!

Lão lại ngồi bệt xuống đất, vùi mấy hạt dẻ vào đống than và rót rượu

vào ly. Lão uống, uống nữa, bóc một hạt dẻ đưa cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.