ALEXIS ZORBA, CON NGƯỜI HOAN LẠC - Trang 88

- Sếp có hiểu nổi không? Lão hỏi tôi. Tôi chịu đấy. Mọi thứ đều như có

một linh hồn – gỗ, đá, rượu vang ta uống và đất ta giẫm bước lên. Mọi vật,
sếp ạ, tất cả mọi vật!

Lão nâng ly: “Chúc sức khỏe sếp!”

Lão uống cạn ly và lại rót đầy.

- Cuộc đời này thật là một con mụ tai quái! Lão lẩm bẩm. Một con mụ

tai quái! Giống hệt mụ Bouboulina!

Tôi bật cười.

- Nghe này, sếp, đừng có cười. Cuộc đời thật y hệt mụ Bouboulina. Nó

già rồi, phải không nào? Ô-kê, nhưng nó đâu có thiếu gia vị đậm đà. Mụ
biết một vài khóe làm mình cứ là điên đầu lên. Nếu nhắm mắt lại, mình cứ
tưởng như ôm trong tay một cô gái hai mươi. Mụ đúng là gái hai mươi, khi
ta đang hành sự và tắt hết đèn lửa, tôi dám thề vậy.

“Tha hồ cho sếp nói với tôi rằng mụ đã hơi chín nẫu, rằng mụ đã sống

một cuộc đời khá phóng đãng, chơi bời tung tẩy với đủ loại thủy sư đô đốc,
lính thủy, lính bộ, nông dân, kép hát rong, nhà truyền giáo, tăng lữ, cảnh
sát, thầy giáo, thẩm phán tòa hòa giải, muốn nói gì cũng vô ích! Thế thì
sao? Việc quái gì? Mụ vốn mau quên, cái đồ điếm già ấy. Mụ không nhớ
nổi bất kỳ ai trong số tình nhân cũ. Mỗi lần chúng tôi gần gũi nhau – tôi
không nói bông phèng đâu – mụ lại trở thành một con bồ câu dịu dàng bé
nhỏ, một con thiên nga trắng muốt, một con chim câu mái còn đang bú mẹ,
mụ đỏ bừng mặt e thẹn – phải, đúng thế đấy, mụ đỏ mặt e thẹn và run rẩy
toàn thân như thể lần đầu biết chuyện ái ân! Đàn bà quả là điều bí ẩn, sếp ạ!
Dù có sa ngã ngàn lần, họ vẫn ngàn lần đứng dậy nguyên vẹn trắng trong
như một trinh nữ. Nhưng làm sao lại ra như thế, sếp biết không? Bởi vì họ
không nhớ gì hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.