khổ, ban vui, là cha lành của chúng sanh. Nếu có thể dốc cạn lòng thành
kính lễ tụng, thọ trì thì mình lẫn người đều được lợi ích thù thắng, u - hiển
cùng gội ân quang, như Như Ý châu, như vô tận tạng, lấy chẳng hết, dùng
chẳng tận, tùy tâm hiện lượng, sở nguyện đều mãn.
Kinh Lăng Nghiêm nói: Cầu vợ được vợ, cầu con được con, cầu tam
muội được tam muội, cầu trường thọ được trường thọ. Như thế cho đến cầu
Niết Bàn được đại Niết Bàn. Ðại Niết Bàn là cứu cánh quả đức. Nếu luận về
Như Lai bổn tâm thì thật sự toàn bộ Khế Kinh chỉ là để giảng điều này.
Nhưng chúng sanh chí nguyện hẹp kém, chưa chí thành đến mức cùng cực
nên chẳng thể khế nhập ngay được.
Vì thế, phải thuận theo tâm hạnh của họ để thỏa mãn sở nguyện của mỗi
người. Nếu là bậc túc căn sâu dày sẽ liền đốn minh tự tánh, triệt chứng duy
tâm, phá phiền hoặc, tiến ngay vào Bồ Ðề, viên mãn phước huệ, mau thành
Giác Ðạo để đạt được toàn bộ lợi ích của Khế Kinh, phô trọn bản hoài của
Như Lai.
Ví như một trận mưa thấm khắp, cỏ cây đều tươi tốt. Cây lớn sẽ chọc
mây, che lấp ánh mặt trời; cây nhỏ sẽ dài phân, tăng tấc. Ðạo vốn duy nhất
Chân Như, nhưng tùy tâm mà lợi ích có thù thắng, có kém hèn. Nhưng nếu
đã trồng thiện căn, rốt rồi cũng thành Phật quả. Dù chẳng thể đạt được ngay
lợi ích lớn lao, cũng tạo thành nhân độ thoát. Nghe tiếng cái trống bôi thuốc
độc, xa gần đều chết. Ăn chút kim cang, quyết định chẳng tiêu. Trước phải
dùng dục để lôi kéo, sau mới hòng chứng nhập Phật trí, là nói về lẽ này đấy!
* Kinh dạy thân người khó được, Phật pháp khó nghe. Nếu chẳng phải
xưa đã có nhân duyên, tựa đề các bộ kinh Phật còn chẳng được nghe, huống
là được thọ trì, đọc tụng hòng tu nhân chứng quả? Nhưng những điều Như
Lai đã dạy chỉ dựa trên lý vốn sẵn có trong tâm của chúng sanh. Ngoài tâm
tánh ra, trọn không có một pháp nào để được!
Nhưng chúng sanh còn mê, chẳng thể liễu tri, huyễn sanh vọng tưởng
chấp trước đối với Chân Như Thật Tướng. Do vậy khởi tham - sân - si, tạo
giết - trộm - dâm, mê trí huệ trở thành phiền não, khiến thường trụ trở thành
sanh diệt, trải bao kiếp số nhiều như bụi trần, chẳng thể trở lại. May gặp các
kinh điển Ðại Thừa hiển mật do đức Như Lai nói, mới biết hạt châu vẫn còn
nguyên nơi vạt áo, Phật tánh vẫn thường còn, kẻ hèn hạ làm khách đó vốn là
con ông trưởng giả. Trời người sáu nẻo nào phải chỗ mình ở, Thật Báo, Tịch
Quang chính là quê nhà sẵn có.
Nghĩ lại từ vô thỉ đến nay, chưa được nghe Phật nói, tuy sẵn đủ tâm tánh
này, vô cớ phải chịu luân hồi oan uổng! Thật đúng là đau đớn ứa lệ, tiếng
[gào khóc] vang động cõi đại thiên! Lòng tan từng mảnh, ruột đứt từng tấc.