ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC - Trang 138

hại, khó tránh đời sau oan oan tương báo. Kinh Lăng Nghiêm nói: “Giết
thân mạng chúng, hoặc ăn thịt chúng, trải vi trần kiếp ăn lẫn nhau, giết lẫn
nhau giống như bánh xe lăn, hết lên cao lại xuống thấp, chẳng có lúc ngừng.
Trừ xa-ma-tha và lúc Phật xuất thế, chẳng thể ngưng nghỉ được”.

Nhưng đạo xa-ma-tha thật chẳng dễ đắc, Như Lai xuất thế cũng khó gặp

gỡ, dám đâu chẳng học theo gương tiên hiền, chẳng tuân lời Phật dạy. Suy
cái tâm sợ chết của mình mà cứu vớt loài đợi bị nấu nướng kia để mong tiêu
trừ túc nghiệp, vun bồi căn lành, dứt vĩnh viễn cái nhân sát hại, cùng chứng
quả trường thọ vậy!


* Hết thảy chúng sanh đều có Phật tánh, đều là cha mẹ quá khứ, là chư

Phật vị lai. Lập cách cứu giúp còn e chưa kịp, há nên để thỏa miệng bụng
mình, bèn giết hại thân xác chúng nó ư? Phải biết rằng các loài vật bay trên
không, lặn dưới nước đều có cái tâm linh minh giác tri, nhưng vì túc nghiệp
sâu nặng đến nỗi hình thể khác xa, miệng chẳng nói được. Xem tình cảnh
chúng đi tìm cái ăn, tránh né cái chết, sẽ nhận ra chúng có khác gì con người
đâu!

Chúng ta nhờ sức túc phước, may được làm người, tâm có trí lự, phải

nên luôn nghĩ đến dân chúng và loài vật cùng [sanh từ] một bọc cha trời, mẹ
đất, mới chẳng phụ bạc cái lẽ con người đứng cùng trời đất thành tam tài
vậy! Do cùng được trời đất sanh thành, nuôi nấng, phải mong cho mọi người
cùng loài vật đều được sống yên ổn, cùng được trời che, đất chở, cùng vui
ngày tháng mới phải. Nếu như chẳng hiểu thấu cái đức hiếu sanh của trời
đất, buông lung ý niệm tham ăn tục uống của chính mình, cậy mình khỏe,
hiếp kẻ yếu, ăn thịt nó để no đẫy bụng mình, ắt đến ngày nào đó, túc phước
đã hết, sát nghiệp hiện tiền, muốn chẳng thay đầu, đổi mặt, bị chúng nó ăn,
giết trở lại, há có được chăng?

Vả nữa, ăn thịt có chất độc, do lúc chúng bị giết tâm oán hận kết lại. Bởi

thế, khi ôn dịch lưu hành, người ăn chay rất ít người bị nhiễm phải. Hơn
nữa, thịt là vật uế trược. Ăn vào máu sẽ bẩn, tinh thần tối tăm, thấy mạnh mẽ
ngay đó, nhưng hiệu quả tan đi rất nhanh, rất dễ tạo thành đầu mối cho bệnh
tật. Rau cỏ là vật thanh khiết, ăn vào khí thanh, trí rạng, khỏe mạnh lâu, già
chậm, có nhiều chất bổ. Tuy đây là lời bàn thông thường về phép vệ sinh,
nhưng thật sự là lời luận cùng tột về tánh. Do thói quen kéo dài đến nỗi mê
man chẳng tỉnh.

Phải biết rằng: người nhân ắt thương yêu loài vật. Người giết loài vật

quyết khó thể là người có lòng nhân, do tánh quen khiến thành như thế. Vì
vậy, thánh vương trị thế, chim thú cá, rùa đều sung sướng. Đạo sáng dạy dân
thì gậy nhựa dính, ná bắn đạn đều bỏ sạch. Thử nghĩ: Từ xưa đến nay, phàm
là kẻ tàn nhẫn tham ăn tục uống, phần nhiều dòng dõi bị tuyệt diệt. Người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.