ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC - Trang 139

nhân ái tử tế, con cháu ắt hưng thạnh. Kẻ khởi đầu thói ác, Khổng Tử đoán
nó vô hậu; kẻ mặc sức ăn thịt, Như Lai dự ký ắt phải đền trả. Xin chớ nói
suông xa lánh bếp núc

34

, đấy chỉ là cách nói quyền biến thuận theo thế tục,

phải vĩnh viễn dứt hẳn đồ hôi tanh thì mới là xứng lý thật nghĩa.


* Tâm tánh chúng sanh giống hệt như Phật. Do nghiệp thiện - ác, báo

phân ra người, thú. Người có trí huệ, thú không tài khéo. Cậy mạnh hiếp
yếu, giết để ăn thịt. Làm con trong nhà người ta chẳng ngoài [lý do đã] thiếu
nợ nặng. Huống hồ giết thân mạng chúng chỉ cốt sướng miệng, oán hận cố
kết, trải bao kiếp đòi nợ lẫn nhau. Thử nghĩ đến điều ấy, trong tâm đau
thương.


* Nguyên hết thảy chúng sanh trên cạn, dưới nước, không một loài nào

chẳng biết đớn đau, khổ, vui, không một loài nào chẳng biết tham sống sợ
chết, nhưng không con vật nào chẳng phải là cha mẹ, anh em, chị em, vợ
con, bạn bè, thân quyến trong vô lượng kiếp của ta. Lại không có một loài
nào chẳng thể trong đời vị lai, gieo sâu thiện căn, tu trì Tịnh nghiệp, đoạn
Hoặc chứng Chân, viên thành Phật đạo. Chỉ vì túc thế ác nghiệp, phải đọa
trong dị loại.

Vì thế phải nên sanh lòng thương xót sâu xa, hộ trì chúng, khiến mỗi con

vật đều được sống yên vui, há nên cậy mạnh hiếp yếu, hoặc dùng trí đoạt
lấy, hoặc dùng tiền của đoạt lấy, khiến hết thảy bọn chúng bị dồn vào miệng
bụng mình? Tuy chúng nó sức chẳng chống chọi được, tâm đã kết mối hận
dằng dặc; cho nên đời đời, kiếp kiếp xoay vần giết nhau. Sướng miệng bụng
một lúc, giết thân mạng nhiều kiếp. Sánh với chuyện tự giết mình còn khốc
liệt gấp bội! Sao lại khổ sở làm chuyện chuốc lấy ương họa này, há có phải
là ngu mê đến cùng cực chăng?

Xưa nước Lỗ có hai gã dũng sĩ, chỉ nghe tên nhau chứ chưa gặp mặt.

Một bữa gặp nhau, mua rượu cùng uống. Một gã bảo: “Không có thịt chẳng
vui, hãy đi mua thịt!” Gã kia bảo: “Thịt của tôi với anh đây, còn tìm đâu
nữa!” Gã thứ nhất bảo ý kiến ấy rất hay, bèn trễ áo xẻo thịt mình, hai bên
cùng ăn. Kẻ kia lại cắt thịt mình, đưa cho bạn ăn. Dương dương tự đắc, bảo
là tình bạn chúng ta tình ý chân thật tột bậc. Vừa cắt vừa ăn mãi cho đến
chết. Những người trông thấy đều than: “Hai gã ngu!”

Do vì ăn thịt, người đời tạo các sát nghiệp đến nỗi bao kiếp xoay vần

giết hại lẫn nhau. So với hai gã dũng sĩ kia càng khốc liệt hơn! Do không
mắt huệ, chẳng biết hậu báo, lại coi là chuyện đắc ý để khoe khoang, kiêu
hãnh, chê kẻ ăn chay là mê tín cùng là bạc phước. Thế tục tán thành, nào biết
là sai!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.