ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC - Trang 181

Đường Võ Đế phế Phật rồi, chưa đầy một năm sau, Quy Chân bị tru lục,

Đức Dụ chết trên đường bỏ trốn, Võ Tông uống kim đan của đạo sĩ dâng,
lưng nổi nhọt loét mà chết. Tuyên Tông lại phục hưng Phật giáo.

Tống Huy Tông lúc đầu cũng thâm tín Phật pháp, sau nghe lời yêu vọng

của đạo sĩ Lâm Linh Tố, bắt đổi tượng Phật thành hình tượng Đạo giáo,
xưng Phật là Đại Giác Kim Tiên, gọi Tăng là “đức sĩ”, bắt Tăng mặc áo đạo
sĩ, mỗi khi làm lễ Tăng phải ngồi phía sau đạo sĩ. Hạ chiếu chưa lâu, kinh
thành bị lụt lớn khác gì hồ, biển. Vua tôi hoảng sợ, sai Linh Tố trị thủy, càng
phù phép nước càng dâng tràn. Chợt có bậc đại thánh Tăng Già xuất hiện
trong cung cấm, vua đốt hương van nài, Tăng Già chống tích trượng lên mặt
thành, nước liền rút sạch. Vua liền hạ chiếu phục hồi quy chế Phật giáo như
cũ. Chưa đầy sáu bảy năm sau, cha con cùng bị giặc Kim bắt đi. Người Kim
phong Huy Tông làm Hôn Đức Hầu, Khâm Tông làm Trọng Hôn Hầu, cha
con cùng chết tại thành Ngũ Quốc.

Phật là đại sư ba cõi, cha lành cả bốn loài, bậc thánh của các thánh, là

trời trong trời, dạy người bỏ vọng về chân, nghịch trần hợp giác, dứt trừ
hoặc nghiệp huyễn vọng, khôi phục tâm tánh vốn sẵn có. Cảm ân, báo đức,
hộ trì lưu thông Phật pháp còn chưa đủ, huống hồ là cậy vào thế lực nhất
thời, đoạn diệt huệ nhãn của chúng sanh, cắt đứt con đường bằng phẳng của
trời người, đào hố sâu địa ngục, ắt chuốc quả báo nhãn tiền, luân hồi muôn
kiếp, để tiếng xấu cho đời, thật đúng là tấm gương đành rành vậy!


* Cái rộng, dày, cao, sáng nhất trong thế gian không gì bằng trời, đất,

nhật, nguyệt; nhưng mặt trời chính ngọ rồi phải xế bóng, trăng tròn rồi phải
khuyết, bờ cao sụp thành hang, hang sâu đùn thành gò, biển xanh biến thành
ruộng dâu, ruộng dâu biến thành biển xanh.

Xưa nay, bậc đạo cao đức trọng không ai bằng Khổng Tử, vẫn bị tuyệt

lương ở đất Trần, bị hãm nơi đất Khuông, chu du các nước, chẳng gặp được
vua hiền; chỉ có một đứa con, tuổi vừa năm mươi đã chết mất, may còn một
cháu để duy trì dòng dõi. Từ đấy tính xuống, Nhan Uyên đoản mạng, Nhiễm
Bá Ngưu cũng đoản mạng, Tử Hạ bị mù, Tả Khâu Minh cũng bị mù, Khuất
Nguyên trầm mình dưới sông (Khuất Nguyên tận trung bị gian thần sàm tấu.
Về sau vì Sở Hoài Vương bị vua Tần bắt giữ, ông khôn ngăn phẫn uất,
nhưng chẳng làm gì được bèn tự trầm nơi sông Mịch La vào ngày mồng
Năm tháng Năm), Tử Lộ bị bằm nát như tương (Tử Lộ làm quan ở nước Vệ.
Vệ Khoái Công hồ đồ bị con giành ngôi, Tử Lộ tử nạn, bị địch quân bằm nát
nhừ).

Trời, đất, nhật, nguyệt còn chẳng thể thường hằng bất biến; đại thánh,

đại hiền cũng chẳng thể chỉ gặp toàn thuận lợi chẳng có nghịch cảnh; chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.